Cửu Biệt Trùng Phùng, Bỉ Dực Song Phi
"Rầm"
Mọi thứ tối sầm lại, không gian mơ hồ. Cô nằm sấp trên mặt đường, miệng vết thương không ngừng rỉ máu.
Tư Hạ ở thời đại này đích thực là một hủ nữ chân chính, ban ngày siêng năng làm việc, ban đêm tích cực cày tiểu thuyết đam mỹ, miễn ở đâu có trai đẹp yêu nhau là có cô ở đó. Trên đường về cô bắt gặp một xe tải mất thắng lao vào một đứa bé, cô cứ thế bay ra cứu. Có cứu được người hay không thì cô không biết, còn lấy thân mình mà chọi với xe tải thì thôi.. xác định..
Tiếng còi cứu thương inh ỏi, tiếng người kêu bới om sòm, cứ mặc kệ cuộc sống đang tiếp diễn ồn ào như thế nào, cô lặng dần vào mê man, mất đi ý thức.
Mùi hoa nhài thoảng thoảng, tiếng gió xì xào khẽ thầm với lá nghe như khúc nhạc đàn ai oán thở than. Trong phòng có một thiếu nữ khuôn mặt trắng bệch do mất máu, nằm bất động trên giường, đầu quấn một miếng băng trắng. Tiếng mở cửa làm cho nàng tỉnh giấc.
Bách Tử Yên dựa người vào tường từ từ mà gượng dậy. Đưa mắt nhìn xung quang cuối cùng dừng lại ở bộ bạch y đang mặt trên người. Một căn phòng cổ, một bộ bạch y, còn có một cô nương xa lạ đang đứng dưới cuối nhìn chằm chằm vào nàng.
"Đây là đâu? Không phải mình chết rồi sao. Sao còn sống sờ sờ thế này." Vừa hoảng loạn suy ngẩm, cô vừa đưa tay sờ quanh người mình để xác nhận lại lần nữa.
"May quá vẫn còn sống nhưng mà hình như thân thể này không phải của mình." Tư Hạ đắm chìm trong dòng suy nghĩ mà quên mất người kia còn ở trong phòng. Tịch Nhi thấy người đã tỉnh dậy lại có hành động khác lạ, liền lo lắng hỏi han.
"Tiểu thư người tỉnh rồi ạ. Người không sao chứ, có còn đau chỗ nào không ạ, có cần nô tỳ gọi cho Lăng thiếu gia không ạ?"
Bách Tử Yên giật mình nhìn Tịch Nhi. Lại nghĩ đến câu nàng vừa hỏi.
"Cái gì "Tiểu thư " sao?" Bách Tử Yên ngồi đờ ra một hồi lâu.
Cuối cùng cô cũng biết mình đang ở trong tình cảnh như thế nào rồi. Không phải là không chết mà là chết rồi, lại xuyên không mà sống tiếp với thân phận "tiểu thư" a. Vốn là một hủ nữ cũng đã từng đọc rất nhiều truyện thể loại xuyên không, trọng sinh, cô nhận thức được loại tình huống này rất nhanh, chỉ bất ngờ rằng nó lại xảy ra với cô.
Tịch Nhi đợi một hồi lâu không thấy nàng trả lời, cố gắng hỏi thêm một lần nữa: "Tiểu thư, thấy sao rồi ạ có khỏe hơn chưa"
"Tôi.. À không.. ta không sao nhưng đầu vẫn còn hơi choáng váng lắm. Không nhớ được gì. Tóm lại có gì xảy ra vậy." Tư Hạ dùng bộ dạng ngờ nghệch của người bệnh mới tỉnh dậy giả vờ đáp lại.
Tịch Nhi thở dài một hơi, rồi nói.
"Tiểu thư đi dạo không may thì bị rớt xuống hồ, đầu lại bị thương mà ngất xỉu."
"À!.. Ta nhớ ra rồi.. đầu ta vẫn còn hơi choáng muốn nghĩ ngơi một chút, không cần gọi người đâu, muội cứ đi nghĩ trước đi." Tư Hạ sau khi đã có được đáp án cần biết, liền đuổi khéo người đi để tránh lộ thêm sơ hở.
Tịch Nhi thấy tiểu thư đã đỡ hơn nhiều, cũng đã an tâm vài phần rời đi: "Vậy nô tỳ đi đây ạ người nghĩ ngơi đi ạ."
Người cũng đã rời đi, căn phòng lại tĩnh mịch, Tư Hạ ngồi trên giường thở dài một hơi rồi lại hít sâu vào. Nói chuyện với Tịch Nhi có hơi căng thăng làm cô nín thở nảy giờ. Cùng lúc này kí ức của nguyên chủ xuất hiện trong đầu làm cô choáng một chút.
Tóm gọn lại hai mươi mấy cái xuân xanh mà nguyên chủ này sống thì đây là một đại tiểu thư nhà họ Bách ở Nam Kinh, Bách Tử Yên. Là thanh mai trúc mã từ nhỏ của thiếu gia nhà họ Lăng, Lăng Duệ Hoành. Gia phụ đã mất từ nhỏ nên cô được đưa đến Lăng Gia nuôi dưỡng.
"Khoan đã. Các cái tên này sao lại thấy quen quen thế nhỉ." Tư Hạ trầm ngâm, quả thực là rất quen, đã từng nghe qua ở đâu đó rồi. Cô cố lục tìm lại trong kí ức một hồi lâu.
"Thôi rồi!" Tư Hạ bỗng kêu lên, còn cả người lại ngã xuống giường kêu một cái "phạch".
Xuyên không thì cũng được rồi, nhưng xuyên vào đâu không xuyên, lại đi xuyên vào tiểu thuyết đam mỹ, chọn ai không chọn, lại chọn ngay tình địch của nam chính, mà nhân vật này thì thôi, khỏi nói nữa số phận rất là thảm. Câu trước vừa muốn cảm ơn ông trời cho cô cơ hội sống lại, còn chưa mở miệng câu sau lại muốn chửi cho sấp mặt.
Đêm nay trăng thanh gió mát, trời đầy sao lấp lánh, cảnh sắc thật là phong tình vạn chủng. Người thiếu nữ bỏ mặc tuyệt sắc thế gian lại nằm co người trên giường mà vò đầu bức tóc. Đêm nay có người mất ngủ a, chửi rủa thiên địa cho đến sáng.
Tiếng chim ríu rít, không khí buổi sáng mát lạnh, dịu nhẹ hơi sương, Bách Tử Yên đã thức dậy từ sáng, nàng ngồi trên bàn, tay chống cằm mà nghĩ xa xôi.
Chả là sáng nay thức dậy, nàng liền thấy giữa không gian xuất hiện một cái bảng, còn có tiếng "cạch, cạch" như gõ bàn phím, từng chữ một chạy ra.
"Xin chào mừng bạn đến với Hệ thống xuyên không chi liệt hệ". Hãy chú ý, hệ thống chỉ xuất hiện một lần và không có lần thứ hai. Bạn đang ở trong bối cảnh cuốn tiểu thuyết "Âm tình", chỉ là bối cảnh thôi nhé, còn các nhân vật sẽ có sự thay đổi. Nói chính xác đây cũng được cho là một thế giới thực, nhân vật sẽ không chỉ bao quát trong tác phẩm, tính cách nhân vật cũng vậy. Nhiệm vụ của bạn là hãy tạo ra một câu chuyện mới cho tác phẩm này nhé. Nếu hoàn thành bạn sẽ có phần thường, còn thưởng thế nào thì chưa biết. Xin tạm biệt. "
" Thiệt tình, cái hệ thống quỷ ám gì đây không biết, thưởng cũng không nói thưởng cái gì, đưa ra cái chỉ dẫn sơ sài rồi biến mất. "Nàng cắn móng tay mà rủa thầm.
Chính xác vậy đây là một thế giới thực, sẽ chỉ giống nhau về bối cảnh trong truyện còn lại thích thế nào thì là thế đấy. Đây mới là điều đáng nói nhất.
Cuốn" Âm tình "là một tiểu thuyết đam mỹ mà cô đọc từ lâu, bối cảnh là ở thế giới tu chân, ở đây có Đông Lăng là một đế quốc hùng mạnh sở hữu linh lực, linh khí, linh bảo.. Tam hoàng tử của Đông Lăng từ nhỏ đã mất mẫu thân, sống trong cung rất cực khổ, cô độc. Thiếu niên này tuy nhỏ tuổi nhưng vì để sinh tồn được ở chốn thâm cung nên tâm tư trở nên kín đáo, thâm sâu, không mở lòng với người khác. Đến năm mười lăm tuổi, khi tham dự đại hội Tu Linh hai năm diễn ra một lần, mỗi một lần lại lựa chọn địa điểm khác nhau giữ bốn gia tộc lớn sở hữu linh lực. Năm đó diễn ra ở Lăng Gia, ở đây Tam Hoàng Tử đã gặp đươc thiếu gia Lăng gia. Hai người này gặp nhau liền bị đối phương thu hút lẫn nhau, một thiếu niên nhỏ tuổi lại hắc ám, thâm sâu, còn một người ôn nhuận như ngọc, ngây thẳng, chính trực. Hắn liền xin ở lại Lăng gia để tu luyện, Lăng thiếu gia chăm sóc dạy bảo hắn không lâu sau cùng hắn đến Huyền Cảnh để săn linh thú, giúp hắn có được Linh Thú Cấp Thượng Thần. Sau này còn giúp hắn lên ngôi vua. Trong suốt những ngày tháng đó, tình cảm của họ dành cho nhau đã hơn cả tình huynh đệ bằng hữu. Giữa họ đã có hẹn ước thâm tình.
Nhưng Lăng thiếu gia đã có vị hôn thê, cô nương này không ai khác là Bách Tử Yên. Hai người họ là thanh mai trúc mã. Đối với vị Bách tiểu thư này y chỉ có nghĩa không có tình, vì có một lần lúc nhỏ y dẫn nàng ra ngoại thành chơi chẳng may lại gặp hung thú tấn công. Vì cứu hắn mà nàng ta nội thương thân thể, không thể tu luyện linh lực được, phải uống nội đan mỗi ngày để duy trì sinh lực. Nàng đươc đón về Lăng gia từ nhỏ để chăm sóc, cũng được coi là con dâu nuôi từ nhỏ của nhà họ Lăng.
Tình cảm của Bách tiểu thư này đối với Lăng thiếu gia rất sâu đậm từ lâu đã nguyện ý sống chết đều là người của họ Lăng. Nhưng Lăng thiếu gia sau khi đăng phong lên làm Phong Chủ của Lăng Gia lại chưa hề có ý cưới xin nàng. Lăng thiếu gia này từ khi xác định tấm chân tình của mình với vị hoàng tử kia đã nói với nàng rằng y đã có người trong lòng, quá đả kích nàng lại bệnh thêm bệnh. Sau đó nàng ta lấy ơn nghĩa năm xưa ra sức ép để Lăng gia phải cưới nàng. Tất nhiên Lăng thiếu gia này không đồng ý, nhưng trong một đêm Bách tiểu thư này lừa hắn rằng nàng đã thất thân với hắn, cuối cùng phải cưới. Sau khi cưới không lâu Bách tiểu thư bệnh nặng mà qua đời.
Lăng thiếu gia lầm tưởng đã làm Bách Tử Yên thất thân hổ thẹn với lòng, với tình cảm của người kia nên đã không dám giải thích rõ ràng với hắn, cứ trốn tránh. Còn hắn lại tưởng vị Lăng thiếu gia này với hắn trước đây chỉ là thương cảm sau đó là có chút rung động nhưng chỉ là sự bồng bột thiếu thời, tuy rất đau lòng nhưng cũng không níu kéo sợ người kia khó xử, ôm mối tương tư mà làm cửu ngũ chí tôn. Kết thúc một mối tình.
Thực ra Tư Hạ đã đọc cuốn này rất lâu rồi, cô chỉ nhớ được sơ sơ diễn biến câu chuyện có như vậy mà thôi, mà cuốn này của một tác giả mới non tay nên lối hành văn cũng không quá ấn tượng. Cái đau đầu nhất bây giờ là Bách Tử Yên không sớm thì muộn cũng chết vì bệnh.
Lạc quan mà nghĩ, cô thấy cũng không tệ lắm, thứ nhất không bị bắt làm theo nguyên tác, thứ hai sống được ngày nào là diễm phúc của một ngày đó cô phải tận hưởng trước khi chết cái đã, dù sao cũng chết một lần rồi chết thêm vài lần nữa cũng vẫn ok. Thứ ba, đây là thế giới mỹ nam quả thực đâu đâu cũng là mỹ nam đó nha. Vừa nghĩ đến đây cô vừa cười vừa run lên vui trong vui sướng, xung quang không khí trở nên nham hiểm lạ thường.
" Tiểu thư, ngươi mau ăn sáng đi thôi, thức ăn sẽ nhanh nguội không tốt cho sức khỏe người đâu. "
Tịch Nhi mang đồ ăn vào phòng từ lúc nào không biết, thấy tiểu thư cứ nhìn ra xa xăm mà cười hắc hóa khiến nàng lo lắng đành lên tiếng.
" Ừm, ta biết rồi."
Bách Tử Yên xoay người đến bàn ăn vội vài món rồi sai Tịch Nhi chuẩn bị mặc y phục để ra ngoài đi dạo.
Updated 64 Episodes
Comments
Jury Linh
hj
2024-03-02
0
Trang Trần
twbjdb
2021-05-08
0
miamia
ui. lại là nữ phụ đam mỹ ư
2021-05-06
0