3000 thế giới nghàn vạn vị diện, chung quy nó cũng chỉ là hạn mức mà người đặt ra để nói về sự to lớn của vũ trụ ngoài kia.
Còn cụ thể, ai có thể đông đo quy đếm được chứ, mỗi ngày có người chết đi có kẻ sinh ra, thì ngoài vũ trụ rộng lớn đấy cũng như vậy thôi.
Đó là quy luật, tự nhiên.
__
Chiều không gian tối đen như hủ nút, Vân Tuyên Trạch ngây ngốc rất lâu, cậu nhắm rồi lại mở to mắt tìm kiếm ánh sáng, nhưng ngoại trừ màn đêm bổ vây, cậu tìm không thấy thứ ánh sáng đó. Đang trong lúc mờ mịt, Vân Tuyên Trạch bỗng chìa tay ra phía trước, ngạc nhiên khi chạm vào được một cái chốt cửa.
Lạch cạch vài ba tiếng động nhỏ.
Có thể mở được.
Một loại cảm xúc vui vẻ dâng trào, vừa vui vừa căm phẫn một điều gì đó, Vân Tuyên Trạch thật khó lý giải được, cậu trong đầu trống rỗng cực kỳ, cảm xúc dư lại thôi thúc, tựa hồ đó vốn dĩ không phải là cảm xúc của cậu.
Nhưng đó thật là cậu.
Mở cửa, rời đi.
Vân Tuyên Trạch tin tưởng, dựa theo trực giác của mình.
* Kẽo kẹt ~ *
Cánh cửa đã lâu không được mở vang lên âm thanh rợn người, tia nắng chói chang từ bên ngoài, lâu ngày không tiếp xúc với nắng mai. Đôi mắt không quá thói quen, Vân Tuyên Trạch giơ tay che chắn trên mắt mình, sau khi thích ứng, cậu nhìn về ánh dương, bước chân do dự, so sánh khi Vân Tuyên Trạch đứng ở bên trong như hai chiều không gian khác nhau.
Vào mùa lá rụng về cội nguồn, Vân Tuyên Trạch chập chững bước đi về phía trước. Từng bước từng bước đi, gió nổi càng lúc càng nhiều, dáng vẻ mảnh mai của cậu giống như sắp bị gió cuốn đi.
Tiếng nhạc du dương ở phía dưới sân khấu, là một đám cưới thế kỷ.
Cậu như có điều suy nghĩ, môi nhếch lên cười nhạt nhẽo, tầng thượng đón gió rất thoáng, trời xanh trên cao là có niềm vui. Nào thể vì một kẻ trong hàng ngàn hàng vạn con kiến có lòng muốn chết mà buồn.
Vân Tuyên Trạch chống lan can, cậu lưu luyến hít từng ngụm khí trong lành, phía sau có kẻ dồn dập đuổi đến, cánh cửa vừa rồi đã sớm bị cậu đóng kín.
Rầm rầm tiếng đập cửa, rất nhiều tạp âm muốn cầu khẩn cậu mở cửa.
Âm thanh vừa lạ vừa quen, Vân Tuyên Trạch dừng lại một khắc, buồn cười thành tiếng, cậu hừ nhẹ, quay đầu ngã người xuống phía dưới.
Dường như vừa lúc cậu hé mắt nhìn thấy, bóng dáng kẻ kia phá được cửa, hốc mắt rơi xuống từng giọt nước mắt. Tóc của kẻ đó được tỉa tót quy cũ, không nên có dáng vẻ như vậy, quá mức chật vật, không giống hắn chút nào.
Thật sự, rất không giống anh nha, họ Phó.
Tôi thật sự.....rất muốn chết.
Còn có.....
Tôi ghét anh!.
__
Vân Tuyên Trạch hít sâu một hơi, cậu chăm chú vuốt ve trước ngực, ở nơi này, trái tim.
Nếu như là bình thường nó khi xảy ra một điều gì đó kích thích, trái tim cậu sẽ nảy lên từng nhịp đồng đều, nhưng bây giờ rất khác, cậu tự ý ngã người xuống đôn cao như vậy, khi mở mắt ra lần nữa, trái tim Vân Tuyên Trạch bất thường, bình phẳng vô cùng.
Cậu sờ soạng, dù nơi này đã chết lặng, nó vẫn có một cảm giác nhói.
Đau, âm ỉ đau.
Vân Tuyên Trạch từng nghe nói, nếu nơi đang âm ỉ, lại không tìm được vết thương, loại đau đó gọi là tâm bệnh, còn về trái tim, đó là tương tư, là thương nhớ da diết
Cậu tương tư ai?
Còn nữa, cậu vì cái gì tương tư kẻ đó?
Vân Tuyên Trạch có rất nhiều câu hỏi, cậu muốn biết kẻ làm cậu đau dùng biện pháp gì. Bởi vì hiện tại cậu rất khó chịu, Vân Tuyên Trạch cảm nhận cơn đau đến mức hít thở không thông, trong khi, hiện giờ cậu không cần thở nữa.
Đều không cần nữa, nhưng vì sao cảm giác đó lại dai dẳng đến như vậy.
Vân Tuyên Trạch bình tĩnh lại, cậu dè dặt nhìn xung quanh, tối quá, nơi này cũng giống như khung cảnh cuối cùng mà cậu nhớ được.
Tối tăm, sợ hãi, nghẹn khuất, tất cả đều chung màu màu u uất.
Cậu đứng lên, rảo bước đi rất nhỏ, rồi dần lớn hơn, những bước lớn thoát đi bóng đêm. Vân Tuyên Trạch đá phải một vật gì đó, nó mềm mại giữ chặt lấy chân cậu.
﹝Anh muốn đi nơi nào?﹞Thấy Vân Tuyên Trạch đột ngột đứng dậy, đối diện anh.... không, lúc này nên nói là ôm lấy chân Vân Tuyên Trạch mà lên tiếng hỏi.
﹝Kí chủ, anh làm sao vậy, từ ban nãy cho đến bây giờ gặp được hệ thống, tới lúc kí hợp đồng khế ước hỡi hệ thống cũng không nghe thấy anh nói gì luôn ﹞Tự xưng hệ thống hơi dừng lại một chút, nó một đôi ngươi của động vật, màu vàng tròng mắt chứa đầy hoài nghi.
Vân Tuyên Trạch nghe vậy, nghệch đầu, cậu cùng vật nhỏ này gặp nhau lúc nào?
Cậu lùi một bước, xung quanh bây giờ đã bao bọc một màu trắng thuần tịnh, chỉ có cậu cùng thứ màu đen, nó buông chi đang bám ở chân Vân Tuyên Trạch ra, ủy khuất ngậm lấy tờ giấy nâu cổ kính đang chứa chằng chịt chữ.
Hệ thống chỉ nghĩ kí chủ muốn chơi nó, chỉ đành tiến đến hai bước.
Vân Tuyên Trạch thấy vậy, sắc mặt không tốt, lùi lại tận 8 bước, cách nó cực xa, nghĩ đến việc nó còn có thể nói tiếng người, cậu nghĩ một lúc, lùi thêm 3 bước nữa.
﹝ ....?﹞
Lần đầu tiên bị ghét bỏ, hệ thống không hiểu kiểu gì khi đang yên đang lành, sắp lừa được kí chủ lại bị người tránh né như vậy.
Nó nhịn không được ủy khuất, bất chấp đi lên vài bước.
Vân Tuyên Trạch chỉ nó, phản ứng có chút gây gắt “ Dừng! Đứng đó! Đúng, dừng tại đó, mày đừng đến gần tao, xin mày! ”
Hệ thống sửng sốt, nó lúc này mới nhận ra Vân Tuyên Trạch lúc nãy có chỗ nào khác lạ, vừa rồi nó thấy dụ dỗ quá dễ dàng, kẻ này chỉ gật đầu với lắc đầu. Là một cái xác không hồn thật sự, nhưng lúc này thì khác.
Cục than đen suy nghĩ, nó lên tiếng ﹝Kí chủ, anh còn nhớ tên của mình là gì không? ﹞
Vân Tuyên Trạch chớp mắt, cậu lại lùi xa một chút, mới từ từ ngồi xuống, tuy rằng vật nhỏ kia rất ngoan, không tiếp tục tiếp cận, nhưng Vân Tuyên Trạch vẫn cảm thấy sợ hãi nó.
Phía trước có lẽ Vân Tuyên Trạch đã từng ghét màu đen, cho nên phản ứng lúc này mới như vậy, cậu đối hệ thống gật đầu “ Anh tên Vân Tiên Trạch, ừm....xin lỗi, nhưng anh sợ màu đen, không phải, ghét em, cái kia.... lúc nãy em nói về việc gì? ”
Hệ thống gật đầu, không vội vàng việc kí hợp đồng, nó nhẹ hất đuôi như có điều suy nghĩ.
━━━━━━━━━━━━━━━
Updated 20 Episodes
Comments
Huyết Hải⁴⁵🦞
s
2024-05-23
0
Huyết Hải⁴⁵🦞
j
2024-05-23
0
Huyết Hải⁴⁵🦞
s
2024-05-23
0