Không rõ đầu đuôi, hệ thống hỏi cậu ﹝ Kí....không, Vân Tuyên Trạch, có lẽ sau khi em hỏi câu này anh sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng trước khi chết, anh đã làm gì, có nhớ rõ không? ﹞
Thiếu niên nhìn đảo qua nó, rũ xuống mi cong, như có điều suy nghĩ, cậu có nên trả lời, hay trước rời khởi chỗ kỳ quái này.
Vân Tuyên Trạch không hẳn là khó chịu, cậu chỉ không có hứng thú, cảm xúc không mấy nhấc lên, hiện tại vào thời điểm này. Cậu chỉ muốn được lẳng lặng một mình, hơi thở phập phồng, khi Vân Tuyên Trạch chú ý đến.
Thật kỳ quái khi không tốn một chút sức lực nào, Vân Tuyên Trạch biết mình đang thở, nhưng không hẳn là “ thở ” nữa.
Linh hồn khi chết có biết bản thân đã chết không?
Có, vậy thì còn cảm nhận được cảm giác đau không?
Chẳng biết.
Vân Tuyên Trạch lúng túng xoa nhẹ ngón tay, sự lễ phép trong giao tiếp nhất định không cho phép cậu im lặng. Nhưng có thứ sớm đã thu hút sự chú ý, Vân Tuyên Trạch đan xen bàn tay với nhau, quái lạ xúc cảm mềm mụp như bông, màu trắng sáng tựa đám mây trắng trôi trên trời xanh.
﹝Chơi vui đến vậy ạ? ﹞Tiểu miêu từ bao giờ đã tiến đến, ngồi xổm xuống ngay cạnh bên đùi của Vân Tuyên Trạch.
Cậu khẽ ừ, khóe môi nở nụ cười, đuôi mắt cũng theo đó híp nhẹ, cong lên giấu phần lớn con ngươi, là mảnh đêm đen lấp lánh ánh sao trắng.
Hệ thống xem đến ngẩn người, nó không thể phủ nhận được việc vị kí chủ nó muốn lừa cỡ nào xinh đẹp. Trong hệ thống bộ máy nhân viên, mỗi người có một vẻ khác nhau, nhưng nhờ vào việc tích phân cộng dồn vào thuộc tính mới tạo thành dáng vẻ mỹ mạo vô song.
Còn Vân Tuyên Trạch, chưa từng có dấu vết xấu xí, linh hồn đã như vậy, ở trong thế giới có bao nhiêu ưu ái. Nhưng xem lớn lên hại nước hại dân, tuổi còn nhỏ, còn chết sớm.
Chắc là bị người khác ghen ghét nhiều lắm nhỉ.
“ Anh đã tự sát ”
Âm thanh dễ nghe chui vào tai tiểu miêu, nó trì độn trong chốc lát, đôi tai hơi vểnh nhẹ. Dáng vẻ tiêu hóa thông tin lúc sau bừng sáng, đôi mắt trố ra nhìn chằm chằm Vân Tuyên Trạch.
﹝Tự sát?﹞
Hệ thống không tin tưởng mà lặp lại.
“ Ừm, anh tự sát, nhảy từ....ân.... ” Cậu ngâm giọng, cố nhớ lại những kí ức cuối cùng lưu lại trong đầu, nhưng một loại mất đi thứ gì đó rất khó chịu. Cậu muốn nhớ xem tại sao bản thân muốn tự sát, sau đó đầu càng đau.
Hình ảnh Vân Tuyên Trạch khắc ghi rõ nhất là một gã đàn ông, hắn trầm ổn lộ ra nét hỗn loạn, trong con ngươi chằn tịt tơ máu, hắn dữ tợn, nhưng rồi cố nén cơn sợ hãi.
Cố muốn chạy đến thật mau để nắm giữ, dù cho hi vọng bằng không.
Đau......
﹝Em hiểu rồi ﹞
Giọng nói ngắt quãng suy nghĩ Vân Tuyên Trạch, cậu giơ tay chạm vào trán, khẽ day để giảm bớt cơn đau.
Thoạt nhìn không có tác dụng gì cho cam.
﹝Vân Tuyên Trạch, anh nghĩ sau khi mất trí nhớ, bệnh nhân thường làm gì đầu tiên nha?﹞
Vân Tiên Trạch bị câu hỏi hấp dẫn, cậu nghĩ một hồi rồi nói “ Hẳn là cảm thấy mờ mịt với việc kí ức biến mất, và....tò mò muốn tìm hiểu? ”
Mèo đen tiếp lời ﹝Vậy bây giờ anh lắng nghe thật kỹ bản thân cân nhắc, quá khứ của anh cho biết những gì﹞
“ ......không cần, nhớ lại? ”
﹝Đúng﹞
﹝Cảm giác anh mỗi khi muốn nhớ là gì?﹞
“ Rất đau, còn, có một chút tức giận, và, hận? ”
[
﹝Thế anh muốn nhớ lại không? ﹞
“ Không muốn! ” Cậu cau mày, đầu như đau nhức lên, gương mặt bất giác chùm xuống, môi nhấp thành một đường mỏng, trắng bệch không có huyết sắc.
Hệ thống thở nhẹ một hơi, nó nhân lúc người thả lỏng đề phòng, chuyển sang tức giận vì một vấn đề khác.
Trộm vươn móng vuốt, chạm chi mèo lên người Vân Tiên Trạch ﹝Đó chính xác là lời nhắc nhở để lại cho hiện tại, tiếp tục phấn đấu bước tiếp, mất đi phần kí ức thường đều là những thứ bản thân mắc sai lầm không muốn nhớ nữa﹞
﹝ Vậy, kí chủ, anh có muốn cùng em viết một hồi tương lai?﹞
Vân Tiên Trạch do dự, hòa hoãn thứ cảm xúc nôn nóng làm bản thân khó coi, môi giương độ cung nhất nhỏ. Phản phất mang một chiếc mặt nạ rất dày, cậu gật nhẹ.
﹝Lần nữa giới thiệu, em là hệ thống thực hiện khát vọng sống, 4870, và..... ﹞ Chưa đợi hệ thống thông báo hết, một tiếng gọi.
“ Tiểu bạch ”
Tưởng nghe lầm, nơi này không có ai ngoài nó cùng Vân Tiên Trạch, hiển nhiên người gọi nó chỉ có cậu.
Hệ thống hồ nghi nhìn Vân Tiên Trạch.
“ Tiểu bạch ”
﹝? ﹞Chắc chắn nó không nghe lầm, mèo đen ha ha cười ﹝Kí chủ, anh mù màu sao?﹞
Cậu ôn hòa sờ soạng lỗ tai nó, mềm mại như nước, mang một loại lạnh lẽo. So sánh bàn tay thon gọn của Vân Tiên Trạch, trắng tương phản đen, như bóng đêm không có tạp chất.
“ Anh ghét màu đen ”
﹝...được rồi ﹞Tiểu bạch cứ như vậy mắt nhắm mắt mở mà chấp nhận cái tên đó rồi.
Nó đen như mực chi đẩy cho Vân Tiên Trạch hiệp định vừa rồi, cậu cầm lấy đọc kỹ càng.
Một tay khác trống rỗng, cậu tự nhiên cầm lấy măng cục của tiểu bạch xoa xoa niết niết.
Sau khi xem xong, Vân Tiên Trạch đè hiệp định khuất khỏi mắt, vừa hay che giấu phần cằm dưới “ Cái này là dùng bút để kí hả? ”
Tiểu bạch lắc đầu ﹝Kí chủ trực tiếp ấn ngón tay lên là được, hệ thống cùng kí chủ khế ước chi gian, bình đẳng, giúp đỡ và bảo vệ﹞
Cậu ngâm nga ca từ không rõ, quanh quẩn bên tai tiểu bạch rất dễ nghe, nó chú tâm xem Vân Tiên Trạch để tờ giấy xuống nền không gian trắng như tuyết, điểm ngón tay.
Khế ước kí kết thành công, bước vào giai đoạn cuối cùng, mảnh giấy biến hóa khôn lường, phân tách chia đều thành những điểm sáng trắng vàng nho nhỏ. Giống những đóm sáng trên đuôi đom đóm, chui vào giữa ngực Vân Tiên Trạch và tiểu bạch.
Bình đẳng khế ước, bảo vệ và che chở.
Rất lâu về sau, tiểu bạch không thiếu những cảnh giải quyết rắc rối cho chiếc kí chủ ngốc nhà mình.
Không những nhìn không ngoan, còn rất không khôn ngoan!
━━━━━━━━━━━━━━━
Updated 20 Episodes
Comments
Diệp Tử Y❄ (❤🍀Bỉ Ngạn Hoa🍀❤)
Hónggggggggg
2023-10-15
0