Sát Thủ Ẩn Danh
Một cô gái đang xách túi đồ lớn đi trên đường , xung quanh có vài cuộc nói chuyện thu hút sự chú ý của cô .
" Cậu biết vụ gì chưa ? "
"Vụ gì?"
" Nghe bảo có một sát thủ tên gì ấy nhỉ ? "Tử Thần Trắng" gì đó ấy ?"
" Thì sao ?"
" Ôi cậu không biết à ? Hắn lợi hại lắm . Giết người vô số kể mà nghe bảo hắn chỉ giết kẻ ác thôi "
" Hả??? Có sát thủ như vậy luôn hả ?" hét lớn.
" Suỵt .. nhỏ nhỏ thôi . Tin cấm đấy. Ai cũng muốn truy đuổi hắn nhưng không biết hắn ở đâu ".
" Tốt vậy mà . Chắc đẹp trai lắm ~"
" Aiss... cái đồ mê trai "
Họ đi xa dần .
Cô đứng hóng một lúc thì rời đi trong một câu hỏi .
" Tử Thần Trắng? What?? Biệt danh ngộ nghĩnh thế này xuất hiện từ khi nào thế ?"
Cô tên thật là Trần Hoàng Linh. Là sát thủ và cũng là đặc công được nhiều người săn - đón . Giờ đã gác kiếm ở ẩn khi mới 17 tuổi .
Trần Hoàng Linh từ từ đi trên đường một gã lạ mặt ở đâu phóng từ trong bụi ra theo sau là đám cảnh sát hô lớn .
" Tên kia .. đứng lại !?"
Hắn hoảng loạn quá vội kéo cô lại rồi dùng súng dí sát vào đầu cô . Đám cảnh sát dừng lại đồng loạt chĩa súng vào hắn .
" Các người tiến lên một bước ta sẽ lập tức bắn chết nó "
Cảnh sát không ai dám động đậy .
" Bỏ súng xuống !"
Tất cả bỏ súng xuống , nhưng trong đó có một cảnh sát đặt súng gần xuống đất nhân cơ hội gã đó lơ là mà bắn một phát vào chân hắn . Hắn giật mình định bắn vào đầu cô .
Cô buông túi đồ ra , một tay cầm tay gã đó , một tay dùng lực mạnh đập vào cổ tay hắn . Hắn buông súng cô quay sang dùng cùi chõ tay đánh vào ngực hắn một lực không nhỏ . Hắn lùi lại , cô dùng chân đạp xuống gần cây súng , súng bay lên cô chụp lấy rồi bắn 3 viên đạn vào đầu gối chân trái , một bên hông và đằng trên tim . 3 điểm mấu chốt không giết chết hay ngay tức khắc .
Đám cảnh sát đằng sau há hốc mồm không tin được những gì sảy ra trước mắt họ . Cô ném cây súng lại chỗ bọn họ .
" Bùm ! Bom đấy !?"
Họ ngơ ngác.
Cô xách túm đồ lại trước mặt một cảnh sát nãy bắn vào chân của gã kia làm hắn xém giết cô . Cô ngửa tay ra , nhìn vào mặt .
" Đền !"
" Cái gì ?" Anh ngơ ngác .
" Một phút manh động của anh xém làm một con dân vô tội mất mạng . Còn nữa , tôi giúp anh làm rơi mất đồ ăn tháng này của tôi rồi . Đền đi !"
"..."
" Hửm !?" Cô nhướng mày .
" Tất cả đồ này bao nhiêu tiền ?"
"500k"
Anh suy nghĩ một hồi rồi bảo .
" Tôi không đem theo tiền mặt . Giờ không kịp đi rút , phải đưa tên tội phạm này về đồn đã ."
" Ý anh là ? Không đền cho tôi ư ?"
" Không ! Nợ cô !"
" Haha .. được thôi . Viết giấy nợ đi ."
1 phút...
" Đây .. Cô kí vào ."
" Rồi . Oke . Anh chính thức là con nợ của tôi . Ơ nhưng mà này anh zai .. lỡ anh không trả thì tôi biết anh ở đâu mà đòi ?"
" Đưa điện thoại của cô đây "
Đưa điện thoại cho anh .
" Đây là số điện thoại riêng của tôi . Có việc gì hay đòi nợ cứ gọi vào đây ."
"À anh tên gì để tôi lưu tên vào đây."
" Trấn Dương"
" À ... Dương 500k " Cô lưu tên đó vào máy .
" Gì .. Có 500k mà... "
" Sao ? "
" Hình như tôi chưa biết tên của cô !"
" Trần Hoàng Linh "
" Số điện thoại?"
" 08529xxxxx"
" Để tôi lưu tên cô vào đây . "Linh Ăn Vạ" . Song rồi oke chưa ".
" Hảo .. Hảo hánnn "
" Cô làm nghề gì mà giỏi võ với súng thế ? "
" Tôi còn học "
" Còn học ? Cô nhiêu tuổi ?"
" 17 tuổi"
" Vãi .. tôi 23 tuổi cơ .."
" Ôi già zậy anh .."
"..."
Đang nói chuyện vui vẻ thì các cảnh sát trong đội anh gọi anh lại . Thầm thì gì đó rồi anh chào tạm biệt cô rồi rời đi .
Anh : Trấn Dương . Con trai trưởng của tập đoàn Trấn Thị lớn thế giới . Không an phận muốn thử sức với nghề cảnh sát vài năm . Mọi việc đều thuận lợi đến khi gặp cô . Vì không có 500k tiền mặt mà trở thành con nợ của cô . ( hiện tại cô vẫn chưa biết thân phận của anh).
Cô xách đống đồ về phòng mình vì quá mệt nên cô cũng không để ý cạnh phòng mình đã có hàng xóm mới chuyển tới .
Đi vào , cô lôi chiếc hộp gỗ dưới giường ra . Trong đó có môt cái điện thoại . Cô mở nguồn lên rồi gọi nhanh cho đội trưởng của mình tên là Quang Đan .
" Alo ? ai vậy ?"
" Bảo bảo của đại ca đây !?"
"???"
" Tiểu Báo đây !"
" Trần Hoàng Linh hả ?"
" Chứ còn ai nữa đại ca !?"
"làm tôi tưởng mĩ nữ xinh đẹp , dịu dàng nào gọi cho tôi chứ "
" Chứ em không xinh à ?"
" Xinh thì xinh đấy . Nhưng mà nết kì lắm nhe !"
" Hhhe~ vẫn là đại ca hiểu tiểu đệ này "
" Tôi mà lại . À cô mới chuyển tới đó có quen không ? "
" Cũng ổn đại ca"
"À cô gọi cho tôi có việc gì ?"
" Nhớ đại ca nên gọi "
" Xạo ! nói vấn đề chính!?"
" Nhắc với sếp đừng tiết lộ thông tin gì về em , kể cả việc ở ẩn nha . Hôm nay em đi mua đồ có vài người nhắc về em nhưng chưa biết tung tích gì !"
" Tôi sẽ nhắc sau . Sao ngày thứ 2 ở đó gặp chuyện gì không ?"
" À .. hôm... À không có gì ! Hehe ~ "
" Đừng giấu nhé ! Anh em với nhau mà !"
" Hôm nay em mới tìm được một con nợ ".
" Ô .. nợ cô bao nhiêu ?"
" 500k"
" Có 500k cũng nợ !? Nghèo thế ".
" Không có tiền mặt . Còn là một cảnh sát ".
" Cẩn thận ! "
" Vâng . Thôi tối rồi . Em đói rồi. Ăn đây ạ ! Đại ca ăn ngon "
" Ừ . Bye bye . mạnh khỏe !"
Cô cúp máy , lấy đồ ăn ra . Ăn song cô tắm rửa và lăn ra ngủ như lợn .
Một ngày trôi qua bình yên !?
Updated 31 Episodes
Comments