Cô Thành
Ánh nắng dịu dàng như một tầng lụa mỏng phủ lên thân hình tinh xảo đang chôn mình trên xích đu, chiếu rọi ánh mắt lơ đãng đang nhìn những đám mây trắng tinh.
Đó là một thanh niên với đôi mắt một lục một lam, mái tóc màu xanh lục ngoan ngoãn rủ xuống trước ngực, giữa mày ẩn chứa sự sắc bén và cao ngạo, khóe miệng cậu hơi cong lên, dường như tâm trạng không tệ.
[ Tích tích! Đếm ngược còn 2 tiếng... ] Một hình bóng bên cạnh phát ra âm thanh đếm ngược. Đó là một nam nhân có hình dáng của nhân loại, nhưng từ giọng nói và đôi mắt lại khiến người ta hiểu rõ nó là máy móc.
" Omega 22, ta muốn ăn trái cây..."
[ Bé con chờ một lát. Omega 22 đang vì ngài chuẩn bị. ]
Người máy bảo mẫu yên lặng xoay người thi hành mệnh lệnh, trên đầu có vài cọng tóc vểnh lên, đung đưa theo bước chân, trông ngốc cực kỳ.
Đế quốc Bạch Ngân có 4 loại người máy, Sigma thuộc dòng người máy cao cấp được chế tạo nhằm phục vụ mục đích chiến tranh xâm lược, Alpha được chế tạo nhằm giữ gìn trật tự an ninh trong đế quốc, Beta là nhóm người máy phục vụ sinh hoạt của nhân loại, ví dụ như quản gia, dọn dẹp... mà Omega lại là người máy bảo mẫu, nấu ăn, chăm sóc trẻ con và người già.
Không lâu sau người máy bảo mẫu đã bưng đồ ăn trở lại, màn hình trước mặt nó liên tục đếm ngược thời gian.
Bé con của Omega 22 không chút để ý, cúi đầu nhẹ nhàng cắn từng miếng hoa quả vàng óng được cắt tỉa tỉ mỉ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, mặt trời cũng dần dâng lên cao, chiếu xuống vườn hồng dưới chân thanh niên.
Đó là một loài hoa hồng đặc thù của đế quốc, cánh hoa ngân bạch, viền hoa mang theo màu sắc của tơ vàng.
Kim Ti Bạch Ngân vốn là loài hoa kiều quý, cẩn thận trồng trong nhà kính cũng rất ít sống sót, huống chi là nở rộ tại một vườn hoa nho nhỏ như vậy? Người dân đế quốc mà biết chắc chắn hận không thể cẩn thận đào gốc rễ, mang về nhà kính chăm chút từng li từng tí.
Cũng có lẽ là Kim Ti Bạch Ngân vốn là loài hoa hoang dã, nhà kính chăm sóc không hợp với loài hoa tượng trưng cho quyền lực vô thượng này.
[ Tích tích, đếm ngược còn 1 tiếng... ] Âm thanh của người máy dường như cũng trì trệ.
" Omega 22, ta đi rồi ngươi phải quay về xưởng sản xuất, xóa dữ liệu, khởi động lại mệnh lệnh... Ngươi có buồn không?"
Người máy cứng nhắc đứng đó, đang tìm trong dữ liệu câu trả lời... Không tìm được. Vì vậy người máy không trả lời.
Bé con cũng không buồn rầu, cậu ấy cúi đầu chơi quang não của mình, đăng nhập vào tài khoản "Curtis " của mình, vui sướng xem bình luận.
" Curtis ngươi mau ra đây!! Trả lại Sở Chi cho ta! Sở Chi của ta! Sở Chi trương dương kiêu ngạo, một thân nhiệt huyết của ta... Ngươi dùng trăm chương cho boss tra tấn Sở Chi, lại dùng một chương viết hai người đồng quy vu tận là cái gì hả?!!! Ngươi cái đồ tác giả khốn nạn! ( khàn cả giọng) "
" Ngươi trả lại Vu Vãn cho ta!!! Bạch nguyệt quang ôn nhu dịu dàng của ta! Ngươi sao nỡ để y gãy chân! Bị người nhục mạ, sao ngươi nỡ để y biến thành loại người y oán hận nhất?! Ai đó cứu y đi, cho y một chút ánh sáng, một chút thôi cũng được... "
" Cầu xin ngươi, thật sự, cầu xin ngươi trả lại Dạ Vĩ cho Dạ Ca đi! Hắn điên rồi! Hắn mất đi thân nhân duy nhất, mất đi sợi tơ kéo hắn ở trở về nhân gian... Tác giả! Ngươi làm đi mà!!!"
" Curtis ngươi đi chết đi! Ngươi có gan thì đưa địa chỉ của ngươi đây! Ta phải thay Bạch Kích báo thù! "
Bé con cười cười cho chủ nhân bình luận một like, thuận tiện gửi luôn vị trí - mặc dù hơi ác một chút, nhưng cậu cũng muốn có người nhặt xác cho mình.
[Tích tích... Đếm ngược còn 10'... Bé con, bên ngoài gió lạnh, đề nghị ngài vào nhà. ]
" Không cần, ta muốn chơi chút nữa." Bé con tùy hứng từ chối, ngón tay chuyển động, màn hình hiện ra một đề cương mơ hồ.
[ Giới thiệu : Nơi này là Hỗn Độn Thành, nơi này chỉ phân làm hai khu vực, nội thành và ngoại thành.
Nơi này chỉ có 2 loại người, người thường và huyết mạch giả.
Nơi này chỉ có hai trạng thái, ban ngày và ban đêm.
Nhưng nơi này có một truyền thuyết sáng lạn rực rỡ nhất.
Ngàn sợi tơ vàng bện nên bông hoa trân quý nhất, ta hỏi : Khách phương xa, ngươi có ước nguyện sao? ]
" Ta hỏi : Khách phương xa, ngươi có ước nguyện sao?..." Cảm nhận được sinh mệnh dần dần trôi đi, tiểu chủ nhân nhìn lại thời gian trên màn hình.
Mùng 10 tháng 3 năm 3095.
9 giờ 37 phút 42 giây.
[ Đếm ngược kết thúc... Bé con, chúc ngài ngủ ngon. ]
" Omega 22, chúc ngủ ngon."
[ Đang khởi động trình tự tự hủy... ]
...
" Nơi này... Là đâu? " Thanh niên dựa lưng vào vách tường lạnh lẽo, mờ mịt chớp chớp mắt, mi mắt lục sắc che phủ một đôi mắt xinh đẹp, cảnh tượng thay đổi quá nhanh, đầu óc không kịp phản ứng.
" Là địa ngục sao? "
" Ban đêm, ban đêm sắp tới! Nhanh nhanh chạy về phòng! Dạ Dực Uyên sắp xuất hiện!"
Dòng người gấp gáp lại hỗn loạn chạy qua ngõ nhỏ, bởi vì ánh sáng quá yếu, cũng không ai chú ý đến thanh niên đột nhiên xuất hiện nơi góc khuất.
Dạ Dực Uyên?
Nghe hơi quen tai... Đây không phải là thiết lập cậu vừa viết cho quyển sách thứ 5 sao?
Hỗn Độn Thành chia làm hai trạng thái, ban ngày mọi người yên bình sinh hoạt, bam đêm "Dạ Dực Uyên " sẽ như cái bóng chưa từng rời đi, tùy ý chui ra khỏi mặt đất.
Người thường không có biệt pháp đối phó với "Dạ Dực Uyên ", vì vậy thế giới này có "huyết mạch giả", những kẻ thiên phú dị bẩm có được năng lực khác người, cũng trở thành người bảo vệ hoặc kẻ phá hư của tòa thành hỗn loạn điên đảo này.
Bởi vì Dạ Dực Uyên thích nhất là xé nát vật sống, bởi vậy mỗi khi "ban đêm" tới, người thường không có năng lực phải trở nền căn phòng được rải một lớp Nguyệt Quang.
" Ta chỉ tùy tiện viết chút cơ sở... Còn chưa nghĩ kỹ vì sao nơi này lại có Dạ Dực Uyên... "
Bốn quyển sách trước đều viết được một nửa liền vì nhân vật chính mà drop, khiến Phong Vu nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyển thứ 5 quyết định không có nhân vật chính, chỉ có một vai ác mạng dai như gián, một đám pháo hôi và một đám huyết thống giả nổi bật hơn pháo hôi - miễn cưỡng được coi là nhân vật phụ thôi...
" Chưa hoàn thành thiết lập, không ngờ lại xuyên đến thế giới này... Cũng không biết thế giới có tự tu bổ thiết lạp mà mình chưa nghĩ ra không..."
" Nhưng quyển sách này còn chưa nghĩ ra cốt truyện... "
" Xuyên vào bốn quyển trước nhất định tốt hơn, dù sao đã biết cốt truyện, biết thiết lập nhân vật, có thể chơi chơi..."
" Còn có nhân vật chính..."
Nói đến đây Phong Vu rùng mình một cái, dù sao cậu viết những nhân vật chính khác đều là bi kịch, xuyên vào đó nói không chừng bị nhân vật chính đập bẹp giờ!
" Nhân vật chính thế nào?"
Một âm thanh ôn nhu dịu dàng như muốn nhấn chìm kẻ khác vang lên, Phong Vu ngẩn người, rũ mắt nhìn kẻ đột nhiên xuất hiện, đó là một thanh niên ngồi trên xe lăn, dung mạo ôn hòa lại mang theo sự xa cách, tóc đen mắt đỏ, nụ cười bên môi hoàn mỹ lại mang theo chút... Điên cuồng.
" Lần đầu tiên gặp mặt, ta là Vu Vãn. "
Nhân vật chính của quyển sách thứ 2, Vu Vãn.
[ Vu Vãn là ánh trăng sáng, là hải đăng rọi đường, là uy hiếp lớn nhất của Ma cà rồng, là Thợ Săn Huyết Tộc xuất sắc nhất của thế hệ Huyết Săn bây giờ.
Mỗi một Huyết săn đều lớn lên trong truyền thuyết của Vu Vãn, y chính là thần tượng trong lòng mỗi Huyết Săn. Y như trăng trên trời cao, khiến người khác kính ngưỡng rồi lại không dám đến gần, yêu mà không dám bày tỏ.
Y mạnh mẽ, y dịu dàng, y kiên định, y thiện lương, y không gì không thể làm được... Trong lòng mỗi Huyết Săn, Vu Vãn gần như trở thành Thần.
Cho đến 3 năm trước, Công hội Thợ Săn Huyết Tộc quyết định dụ giết Huyết Tộc Vương,
Thợ Săn Huyết Tộc thất bại thảm hại, tuy rằng giết được 2 công tước, 4 hầu tước, 5 Bá tước và gần 20 Tử tước, 100 Nam tước, nhưng Toàn bộ cao tầng đều thiệt mạng, Vu Vãn... Bị Huyết Tộc Vương chuyển hóa.
Ánh trăng sáng rọi nhất, nhuốm máu.
- Trích từ < Kẻ Đi Đêm. > ]
Updated 28 Episodes
Comments
Thiên Chi Dạ
Vu Vãn là công <1> à ?
2023-06-05
1