" Chủ tịch Âu Dĩ Hào "
Đó là bảng tên bằng thuỷ tinh trong suốt được đặt trước bàn làm việc của anh. Và người đàn ông ngồi đó đang tập trung vào công việc không ai khác chính là Âu Dĩ Hào.
Hiện tại anh đang là chủ tịch của tập đoàn Thiên Ngưu. Cũng là vị chủ tịch trẻ tuổi nhất từ trước đến nay.
Nói đúng hơn từ lúc anh sinh ra thì đã ngậm thìa vàng rồi, tập đoàn Thiên Ngưu luôn dẫn đầu và phát triển tốt nhất hơn các công ty đối thủ khác.
Âu Dĩ Hào là đời thứ 4 thừa kế tập đoàn Thiên Ngưu, so về tài năng thì anh cũng chẳng thua kém ai cả nhưng không thể phủ nhận một điều rằng Âu Dĩ Hào rất có bản lĩnh và anh điều hành công ty vô cùng tốt.
Chỉ mới 27 tuổi vậy mà Âu Dĩ Hào đã lên chức chủ tịch thì cũng hiểu rõ năng lực của anh thế nào rồi đúng không?
" Chủ tịch, cafe của ngài " trợ lý Bùi mang cafe vào phòng cho anh.
" Ừ " anh đáp.
" Chủ tịch, ngài có cần nghỉ ngơi một chút không? " trợ lý Bùi tiếp tục lên tiếng.
Bởi vì anh mới vừa đi công tác về vẫn chưa kịp nghỉ ngơi gì cả đã chạy tới tập đoàn làm việc tiếp, trợ lý Bùi sợ rằng anh sẽ kiệt sức nên hắn mới hỏi anh như thế.
" Không cần, buổi phỏng vấn thế nào? "
Hai ngày nay anh không ở công ty nên có rất nhiều việc cần anh giải quyết, nếu bây giờ anh nghỉ ngơi nữa thì công việc đấy ai làm.
" Phỏng vấn đã xong rồi ạ, lát nữa tôi sẽ mang hồ sơ cho ngài " trợ lý Bùi đáp.
" Ừ, ra ngoài đi "
Tuy rằng anh không tham gia buổi phỏng vấn nhưng Âu Dĩ Hào là người lựa chọn nhân viên trong công ty như vậy sẽ chắc chắn hơn.
Không để anh đợi quá lâu trợ lý Bùi mau chóng mang các hồ sơ những người phỏng vấn đến phòng làm việc cho anh.
" Chủ tịch, hồ sơ đây ngài hãy xem qua đi " trợ lý Bùi nói.
Anh bắt đầu xem qua một lượt nhưng đột nhiên ánh mắt Âu Dĩ Hào dừng lại trước hình ảnh và cái tên Vương Ngọc Manh.
Chính là cô thật sao?
Dù hiện tại cô đã trưởng thành và thay đổi khá nhiều nhưng Âu Dĩ Hào vẫn nhận ra cô. Hơn nữa anh chưa bao giờ quên đi cái tên Vương Ngọc Manh kia.
" Cậu gọi điện cho cô gái tên Vương Ngọc Manh đến đây gặp tôi " anh trầm giọng nói.
" Vâng thưa chủ tịch " trợ lý Bùi đáp.
Vì sao anh lại gấp gáp như vậy?
Âu Dĩ Hào nhìn vào ảnh của cô được in trên hồ sơ xin việc khiến anh có chút không tin vào mắt mình, cứ ngỡ là nhìn nhầm nhưng anh đã quan sát rất kỹ và đó thật sự là cô.
Người mà Âu Dĩ Hào luôn tìm kiếm lâu nay.
Nói đến đây lại khiến anh nhớ tới chuyện trước kia, khi anh lên 13 tuổi thì gặp được cô, hai người còn từng là hàng xóm của nhau.
Và có khoảng thời gian gần nhau thật sự lúc đó Âu Dĩ Hào rất có cảm tình với cô bởi vì khi nhỏ nhìn cô vô cùng đáng yêu và còn nghe lời anh nữa.
Nhưng không lâu sau đó thì đột nhiên nhà cô chuyển đi không rõ lý do, cô cũng không nói với anh lời nào.
Âu Dĩ Hào có tìm cô nhưng không nhận được chút tin tức nào. Cho đến tận hôm nay anh mới nhìn thấy hình ảnh của cô xuất hiện.
Làm sao anh có thể quên được cô gái đó.
Lần này gặp lại được nhất định anh sẽ không để cô biến mất thêm lần nào nữa.
Nhận được cuộc gọi từ trợ lý Bùi, Vương Ngọc Manh mau chóng đi đến công ty. Cô cứ nghĩ mình không được nhận vào làm bởi vì đã qua một ngày kể từ khi cô đi phỏng vấn rồi còn gì.
Đến khi trợ lý Bùi điện thoại thì cô rất vui mừng, cuối cùng thì cô cũng có việc làm rồi.
Ít phút sau, Vương Ngọc Manh có mặt ở tập đoàn Thiên Ngưu đây là cơ hội của cô thế nên cô không thể chậm trễ được.
" Cô là Vương Ngọc Manh " giọng nói của trợ lý Bùi vang lên.
" Vâng, anh là? " cô đáp.
" Tôi là người khi nãy gọi điện cho cô, phiền cô theo tôi "
Hắn có việc ghé ngang qua đây sẵn tiện đưa cô lên gặp anh luôn.
Vương Ngọc Manh gật đầu sau đó cất bước đi theo trợ lý Bùi, cô tính hỏi nữ lễ tân đang đứng ở kia nhưng nào ngờ lại được gặp trợ lý Bùi.
Thật đúng lúc nhỉ?
* Cốc.... cốc.... cốc *
Trợ lý Bùi đưa tay lên gõ cửa phòng của anh đến khi nhận được sự đồng ý của anh rồi thì hắn mới dám đi vào.
Trong đầu cô có chút thắc mắc vì sao phải cần gặp chủ tịch làm gì? Bộ mỗi nhân viên tới nhận việc đều phải nói chuyện qua với chủ tịch hay sao?
Chỉ là suy nghĩ thế thôi cô cũng chẳng dám hỏi trợ lý Bùi quá nhiều. Để xem tình hình thế nào đã.
" Chủ tịch, người đã tới " trợ lý Bùi nói.
Âu Dĩ Hào lập tức đưa mắt lên nhìn cô, khuôn mặt đó, ánh mắt đó không lẫn vào đâu được.
Nhưng có vẻ cô không nhận ra anh thì phải, trí nhớ của cô quả thật không tốt chút nào mới đó thôi đã quên anh rồi.
" Chào chủ tịch, tôi tên Vương Ngọc Manh " cô cúi nhẹ đầu chào anh.
Nhìn đi nhìn lại vị chủ tịch này thật sự rất trẻ đó, làm cô cứ tưởng rằng người lãnh đạo của công ty sẽ là người có tuổi một chút chứ.
" Bắt đầu từ ngày mai cô đến đây làm thư ký cho tôi " anh lạnh giọng nói.
Anh cũng không vòng vo nữa mà vào thẳng vấn đề luôn, tính cách anh trước giờ vẫn như thế.
Thư ký sao?
Hai chữ thư ký thốt ra từ miệng anh khiến Vương Ngọc Manh vừa giật mình vừa bất ngờ cô xin vào làm nhân viên thiết kế kia mà vì sao công việc cô nhận lại là thư ký của anh?
Không chỉ cô mà trợ lý Bùi cũng bất ngờ không kém bởi vì trước đây anh chưa bao giờ tuyển nữ là thư ký hay trợ lý cả.
Vậy mà hôm nay anh lại quyết định tuyển thư ký mới cho mình, chẳng lẽ anh đã thay đổi rồi sao?
" Chủ tịch! Tôi chưa có kinh nghiệm làm thư ký bao giờ cả e rằng.... không thể " cô đáp.
" Tôi cho cô thời gian làm việc nếu không phù hợp thì tôi sẽ chuyển cô xuống tổ thiết kế " anh kiên nhẫn trả lời cô.
Cô đã xin vào đây rồi thì cũng không thể thoát khỏi anh đâu.
" Thật sao? Vậy thời gian thử việc là bao lâu " cô tiếp tục hỏi.
" Đây là bản hợp đồng, cô đọc đi nếu không có gì thắc mắc thì ký tên vào "
Âu Dĩ Hào đưa bản hợp đồng tới trước mặt cô, Vương Ngọc Manh không nhanh không chậm cầm lên xem qua.
Công ty cũ của cô không hề như vậy sau khi cô thử việc ba tháng xong thì mới chính thức ký hợp đồng nhưng công ty Thiên Ngưu lại khác hoàn toàn.
Vương Ngọc Manh càng bất ngờ hơn là mức lương thư ký thật sự rất cao, tiền lương so với công ty cũ của cô còn cao hơn gấp hai lần như thế.
Thấy vậy thì cô cũng chẳng nghỉ ngợi gì mà đặt bút ký tên mình luôn, dù sao thì thời gian làm thư ký của anh cũng chỉ 1 năm thôi hết một năm cô sẽ dư rất nhiều tiền.
Đến khi đó chuyển chỗ làm cũng chưa muộn mà.
" Xong rồi, vậy ngày mai tôi bắt đầu vào làm đúng không chủ tịch? " cô nói.
" Ừ, cô có thể về "
" Vâng, tôi xin phép "
Cô nói xong thì rời khỏi phòng làm việc của anh, đã được nhận vào làm nhưng Vương Ngọc Manh vẫn không thể tin rằng mình lại được chọn làm thư ký chủ tịch.
Vì lý do gì vậy chứ?
Biết là công việc của thư ký không dễ dàng nhưng thật sự mà nói đãi ngộ và mức lương công ty Thiên Ngưu dành cho nhân viên quá hấp dẫn đi thế nên cô mới khó có thể cưỡng lại được.
Sau khi cô rời đi thì trợ lý Bùi mới dám hỏi anh, tại sao anh lại để nhân viên mới ký hợp đồng sớm như vậy? Ít nhiều gì thì trước đây hắn cũng phải qua ba tháng mới trở thành nhân viên chính thức của công ty.
" Chủ tịch, ngài thật sự muốn cô gái đó làm thư ký à "
" Ừ, cậu hỏi nhiều như thế để làm gì? Ngày mai cậu sẽ là người hướng dẫn việc cho cô ấy " anh nghiêm giọng đáp.
Bình thường công việc của hắn đã nhiều rồi vậy mà anh lại giao Vương Ngọc Manh cho hắn nữa. Anh thật sự đang làm khó hắn đấy.
" Cậu không hài lòng sao? " anh nhìn trợ lý Bùi chằm chằm.
" Không..... không ạ, nhưng mà chủ tịch.... "
Làm sao hắn dám chống đối anh chứ.
" Tôi tuyển thêm thư ký là để phụ giúp công việc với cậu, trợ lý Bùi đây không đồng ý à? Hay cậu muốn tăng ca một tháng "
Anh làm việc gì đều tính toán cả rồi, một phần là để cô trong tầm mắt của mình, phần còn lại là để trợ lý Bùi giảm bớt công việc đi.
" Không, tôi rất hài lòng thưa chủ tịch, tôi xin phép ra ngoài trước " trợ lý Bùi nói xong thì nhanh chân chạy đi.
Nghe anh nói tăng ca một tháng khiến hắn đổ mồ hôi hột thế nên trợ lý Bùi mới không dám ở lại nói chuyện với anh.
Người thiệt chỉ là hắn mà thôi.
Nhìn chữ ký của cô khiến khoé môi anh chợt nhếch lên, cô vẫn ngốc như thuở còn bé.
Cất hồ sơ của cô và bản hợp động khi nãy vào hộp tủ, còn những sấp hồ sơ còn lại thì Âu Dĩ Hào cũng không thèm xem nữa mà di chuyển qua một góc bàn.
Nhận mình cô là đủ rồi.
Updated 43 Episodes
Comments
zyzy99
..
2023-09-29
1
小 狐狸
Chị nhà có bạn trai rồi í, anh mau đập chậu cướp bông thôi😅😅
2023-07-04
2
Phạm Hồng Phượng
nhận mình em là đủ rồi vì em là tri kỷ của anh mà
2023-06-14
3