Thế Nào Là Ngược Văn ?

Thế Nào Là Ngược Văn ?

Chương 1: Thất Nghiệp Và Sự Cố Định Mệnh

Liễu Nhi, một cô gái có đầy lòng đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ, vừa tốt nghiệp chuyên ngành quản trị kinh doanh với tấm bằng xuất sắc trong tay. Đối với nhiều người, đó là bước đệm vững chắc cho một tương lai rộng mở. Nhưng với Liễu Nhi, thực tế phũ phàng hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng.

Thị trường lao động cạnh tranh khốc liệt, và ngay cả với cái bảng thành tích xuất sắc, cô vẫn lạc lõng giữa hàng trăm hồ sơ ứng viên khác. Những lá thư từ chối liên tiếp đổ về hòm thư điện tử, mỗi lần mở ra lại là một lần hy vọng tan vỡ.

Thất nghiệp kéo dài, Liễu Nhi bắt đầu chật vật với cuộc sống. Tiền thuê trọ, tiền điện nước, chi phí sinh hoạt... mọi thứ dồn dập đè nặng lên vai cô. Liễu Nhi cũng đâu thể mặt dày gọi điện về nhà xin phí sinh hoạt như thời sinh viên được.

Để tiết kiệm, cô phải cắt giảm mọi khoản chi tiêu, thậm chí còn phải quay lại viết truyện kiếm thêm thu nhập như thời sinh viên.

Nhưng tưởng rằng mình có thể dễ dàng viết tiếp những câu chuyện từng khiến bao độc giả say mê, nhưng thực tế lại không như vậy. Cô ngồi hàng giờ trước màn hình, với những dòng chữ cũ rích không có chút ý tưởng nào. Mọi thứ dường như bế tắc.

“Diễn biến tiếp theo là gì nhỉ… làm sao mà mình chẳng nghĩ ra được gì thế này?”

Cô lẩm bẩm, đôi tay vô thức xoay xoay chiếc ghế dựa cũ kỹ mà mình mua được với giá rẻ bèo từ một trang web bán lại đồ cũ. Chiếc ghế này không chỉ cũ mà còn ọp ẹp đến nỗi chỉ cần hơi mạnh tay là có thể nghe thấy tiếng kêu răng rắc.

Nhưng với tình hình tài chính hiện tại, ăn uống còn phải tiết kiệm một chút chứ nói gì đến tiền mua ghế mới, Liễu Nhi không có sự lựa chọn nào khác, đành chấp nhận đứng lên lấy đồ nghề chỉnh sửa lại một chút.

Khi cô chưa kịp vận thân đứng dậy thì chiếc ghế bắt đầu kêu cót két, đột ngột một tiếng “rắc” lớn vang lên. Trước khi kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Liễu Nhi đã ngã nhào xuống đất. Cú ngã quá bất ngờ khiến đầu cô đập mạnh xuống sàn, tầm nhìn trở nên mờ ảo, rồi tất cả chìm vào một màn đen tối tăm.

Cảm giác đầu tiên khi có nhận thức là cơn đau âm ỉ lan khắp đầu và má phải. Chưa kịp mở mắt xem xét tình hình, một tiếng hét vang lên bên tai, làm cô giật mình tỉnh táo một chút nhưng vẫn còn hơi mê mang.

"Nói đi, miệng mày câm rồi à." Liễu Nhi vốn mới tỉnh lại, hoang mang không biết người đàn bà trước mặt đang nói về vấn đề gì nên đành ngậm miệng, tiếp tục nghe lời chửi mắng không mấy dễ chịu.

“Cái thứ kia, tao bảo mày ở nhà nấu cám cho lợn ăn, sẵn coi chừng em trai. "

" Thế mà lợn thì mày chưa cho ăn, lại còn đẩy em trai mày té ra nông nỗi này mà còn dài mồm cãi tao." Có lẽ nhìn thấy trên người cô chảy máu không ít, bà ta liền có vẻ chột dạ mà hạ giọng.

" Em trai mày cùng lắm là trẻ nhỏ ham chơi, lại nghịch ngợm, làm mày bị thương tí..." giọng nói khựng lại chẹp miệng, ánh mắt bà ta như đang xăm soi xem xét cô.

Liễu Nhi dưới đất, lúc này cảm thấy đau đầu khó chịu vì nghe quá nhiều, cũng do mất không ít máu mà đôi môi trở lên khô khốc, gắng gượng bò dậy liếm liếm môi, nhưng đột nhiên lại chả còn sức nên liền ngã ngửa ra sau, Liễu Nhi đang chật vật lại càng chật vật hơn.

Cô mở mắt nhìn xung quanh và thấy mình đang nằm trên một nền đất đỏ bụi bặm, đối diện cô là một người phụ nữ trung niên, mập mạp, nhìn như khó chịu ra mặt với cô, mồm bà ta mấp máy nói liên hồi.

Bên cạnh Liễu Nhi một người phụ nữ khác đang cúi người khuôn mặt lo lắng hướng về phía cô , ôm bụng bầu nặng nề, nước mắt chảy dài trên má.

Liễu Nhi cố gắng ngồi dậy, nhưng cơn đau từ cú ngã lúc nãy, kèm theo vết thương nào đó bên trong bị động trúng Liễu Nhi đau càng thêm đau khiến cô không khỏi suýt xoa, nghĩ cũng không thể nằm ì trên mặt đất bụi, Liễu Nhi lại gượng ngồi dậy, lần này cô cẩn thận hơn không bị sốc vì đau mà ngã, rồi lại ngồi im một chỗ đó.

Chưa kịp ổn định tâm tình, thế mà sự hoảng loạn của cô xuất hiện không kịp chuẩn bị trước. Mụ đàn bà trước mặt bỗng nhiên tiến đến gần Liễu Nhi đôi tay nắm lấy cổ áo cô, kéo xềnh xệch như muốn lôi cô đi đâu đó.

Cảm giác như mình bị ném vào một nơi hoàn toàn xa lạ mà cô không biết . Chưa kịp định hình tình huống, cô đã bị đẩy vào một căn phòng nhỏ, tối tăm và ngột ngạt.

Một chiếc máy xay cám khổng lồ đứng lù lù ở góc phòng, tiếng máy xay đều đều như nhấn chìm mọi nỗ lực phản kháng của cô.

" Mày ở đây tự kiểm điểm đi, tối không được vào nhà ngủ," bà ta đi ra cửa rồi nói vọng vào

"Chút nữa băng bó vết thương xong, thì đi xay cám cho heo ăn, nhà này không nuôi thứ yếu đuối vô dụng. "

Giọng nói dừng lại, một người phụ nữ bụng mang bầu bước vào, tay trái cầm miếng vải cùng nắm lá không rõ nguồn gốc được giã nhuyễn cuộn vào miếng vải dài, tay phải bưng một chén nước.

Bà ấy tới gần Liễu Nhi ngồi cúi người xuống với vẻ mặt lo lắng, hai mắt đỏ ửng, đỡ cô ngồi dậy cho uống miếng nước, rồi ân cần băng bó cho cô. Lúc đứng lên bà ấy muốn mở miệng nói gì đó " Con..." rồi lại thôi, ôm mặt chạy ra ngoài.

Để lại Liễu Nhi nằm trên nền đất lạnh, cảm giác đau đớn vẫn còn nguyên. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đây là đâu? Tại sao cô lại ở đây? Những câu hỏi liên tiếp dội lên trong đầu, nhưng không có câu trả lời.

Cô cố gắng lục lại ký ức, nhưng mọi thứ quá mơ hồ. Chỉ nhớ rằng, cô đang ngồi trước máy tính, rồi ngã xuống từ chiếc ghế… và giờ thì lại ở đây, một nơi mà cô không hề biết.

Thở dài, Liễu Nhi nhắm mắt lại, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Trong bóng tối, tiếng "sột soạt" vang lên cô muốn xem thử vết thương của mình một chút, có vẻ như máu đã ngừng chảy, một vết thương dài ngay tay nghi ngờ do một vật sắt nhọn gây nên.

Nhớ lại những gì lúc nãy vừa nghe được " cái gì mà chỉ là nghịch ngợm gây chút thương tích nhỏ chứ" theo cô thấy cái thứ này cũng không nhỏ lắm đâu, không xử lý cẩn thận sẽ thành sẹo. Nhìn vết thương đến xuất thần, thầm cảm thán bản thân "mình gặp phải cái vận cức chó gì không biết"

Không gian im lặng bao trùm, chỉ còn lại tiếng thở nhẹ của Liễu Nhi. Cô không biết mình sẽ phải làm gì tiếp theo, nhưng một điều chắc chắn là cô không thể ngồi yên mà đợi chết ở cái nơi khỉ ho cò gáy này. Cô phải tìm cách thoát khỏi đây, nếu đây là một giấc mơ, thì cô cần tỉnh dậy ngay lập tức. Còn nếu là hiện thực thì xem xét đối mặt thôi.

Liễu Nhi ngồi dậy, nhìn quanh căn phòng một lần nữa. Ánh sáng từ cửa sổ nhỏ trên cao rọi xuống chỉ đủ để cô nhìn thấy những đám bụi bay lơ lửng trong không khí.

Căn phòng chẳng có gì ngoài chiếc máy xay cám cũ kỹ và một đống cám chưa được xay, tiếp đấy ở phía không xa là đống rơm cao gấp đôi người cô. Liễu nhi đoán nơi này có thể là nhà kho của vùng nông thôn nào đó.

Cô đứng dậy, dù cơ thể vẫn còn đau nhức, gắng gượng bắt tay vào làm việc được giao. Dù có không muốn thì cô vẫn phải làm vì Liễu Nhi không muốn thân xác này phải chịu sự hành hạ từ đám người đó thêm nữa, sợ mình không chịu nổi khi bị đánh trong tình trạng này.

Hot

Comments

cú đêm

cú đêm

nó giống thức trạng hiện nay nhỉ:((

2024-11-03

0

♪⚘✘⟳♮‷♮✃

♪⚘✘⟳♮‷♮✃

T tổng kết một câu, nghèo cũng có thể gây chết người

2024-10-27

0

♪⚘✘⟳♮‷♮✃

♪⚘✘⟳♮‷♮✃

Đời chẳng như mơ.

2024-10-27

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play