VẺ ĐẸP KHÔNG HOÀN HẢO(Của NÀNG Ta)
"Trong thế giới vô vàn thứ có thể xảy ra trong cuộc sống này, thứ gọi là chuyển kiếp luân hồi có thật sự tồn tại không, nếu có thì chắc gì Thiên Đế lại cho ta quyền định đoạt cuộc sống này chứ. Vốn dĩ bổn phận này là của tạo hóa chứ không thuộc về con người nhỏ bé như ta. Nhưng, nếu như thật sự có thật thì sao, ta sẽ nhận lấy chứ hay là không!"
Cô đang suy nghĩ thì bị mẹ gọi dậy.
"Nghiên Nghiên à nhà lại hết gạo nữa rồi con mau chạy sang nhà dì Lan mượn giúp mẹ ít gạo đi!"
Vừa buồn ngủ vừa đang miên man trong suy nghĩ của mình, nên giọng cô có phần mệt mỏi.
"Nhà lại hết gạo nữa sao?"
.
"Hừm, con mau đi nhanh đi, sắp tới giờ cơm rồi!"
Cô bước xuống phía cầu thang để xuống nhà nhưng trong đầu vẫn còn những hình bóng suy nghĩ mờ hồ lúc nãy. Bấc cẫn đầu cô bị va đập vào cạnh của cầu thang.
"Aizaa, đau quá~"
Cô mau chóng sang nhà dì Lan Mượn gạo về, sau đó liền nhanh chân chạy về phòng. cơn buồn ngủ trong người cứ càng lúc càng ập tới.
"Hôm nay mình bị làm sao vậy nè."
Nói rồi cô ngủ hiếp đi lúc nào không hay, buổi chiều cũng đã dần chuyển sang tối. Gia đình vì vẫn chưa thấy cô xuống nên gọi em cô là Từ Tinh Tinh lên kêu. Tinh Tinh là người rất ghét và không thích chị gái mình, nên cô đã từ chối.
"Sao chứ, chị ấy không ăn thì hoi. Tự nhiên bắt con lên kêu làm gì chứ."
Bố mẹ cô tức giận mà bất lực.
"Có lên kêu hay không."
Đến cuối Tinh Tinh cũng phải đích thần lên gọi cô xuống.
" Chị , chị mau thức dậy xuống ăn tối này."
Trong mơ hồ cô từ từ mở mắt ra, những cảnh tượng xung quanh dần lộ rõ lên. Cô bắt đầu giật mình, ngạc nhiên với nơi này với đồ vật nơi đây và đặt biệt là Tinh Tinh, cô ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Tinh Tinh.
"Ngươi, ngươi là ai , đây là đâu vậy"
"Ngươi có phải nô tỳ của ta không, sao nhìn ngươi lạ quá vậy."
Tinh Tinh cao mày rồi khó hiểu nhìn cô.
"Chị đang dỡn với em sao, em không có rãnh để dỡn với chị đâu,"
"Mau đi xuống nhà ăn cơm dùm cái đi, phiền phức thật."
Cô ngơ ngác nói.
"Nô tỳ, nhà là cái gì ta có ăn được không."
Hết sức chịu đựng Tinh Tinh liền tức giận mà quát lớn.
"Hôm nay chị bị cái gì vậy, tự nhiên gọi tôi là nô tỳ. Còn nữa nãy giờ nói cái gì đâu không à, chị mau đi xuống ăn cơm đi. Không ăn thì hoi, đừng có tạo ra cái bộ dạng đó nữa giùm tôi cái."
Nói rồi Tinh Tinh đi xuống bỏ cô ở lại một mình. Cô ngơ ngác nhìn Tinh Tinh rời đi.
"Này ngươi đi đâu đấy, chờ ta với!"
Sợ Tinh Tinh sẽ bỏ cô lại nơi xa lạ này mà nhanh chân bước xuống giường chạy thục mạng về trước.
("Rầm, rầm")
"A, a, a~"
Vì cầu thang được làm đối diện phòng ngủ của cô , nên không biết mà vô tình chạy nhanh ra phi thẳng đến cầu thang rồi té trượt xuống. Nhà vì quá nghèo nên cầu thang cũng đã rất mục, nát và cũ kĩ, cú ngã lần này khiến cầu thang bị nức gãy hết vài phần.
Mẹ cô mau chóng chạy lại nhưng phải là để đỡ hay hỏi than cô mà là trách vấn.
"Trời ơi cái cầu thang của tôi, Nghiên Nghiên con muốn mẹ tức chết hả,"
"Nhà đã không có tiền rồi bây giờ nhờ đức của con mà phải tốn tiền sửa chữa đây. Đúng là không lúc nào yên ổn mà."
Cú trượt cầu thang lúc nãy khiến cổ cô lộn nhào , ngã phịch xuống đất.
"Aiza, cái lưng của ta nó sắp rớt ra ngoài rồi."
.
"Nhà đã hết tiền đi bệnh viện rồi, con làm ơn cẩn thận giùm một chút."
Tinh Tinh tức giận tiến đến mắng cô.
"Hôm nay chị bị làm sao vậy. Cái cầu thang đi gần mười năm không té, giờ đi lại té. Chị có bị gì không vậy?"
Cô trả hèm quan tâm đến mấy lời họ nói, mà tò mò nhìn xung quanh vô tình nhìn sang phía cửa sổ.
"Nhìn kìa, trời đã tối rồi. Nô tỳ ngươi mau đưa ta về phủ ngay đi, cha ta mà biết ta trốn ra ngoài chơi ông ấy sẽ đánh gãy chân ta đấy!!"
Cả nhà ngơ ngác nhìn cô đang có những hành động bất thường của hôm nay, bố cô vì cũng lo lắng nên tiến đến hỏi thăm.
"Nghiên Nghiên, con bị căng thẳng quá mà hóa khờ hay sao vậy!"
"Tự nhiên con lại nói mấy câu linh tinh đó thế, mau mau vào ăn cơm hoi."
Mẹ cô đột nhiên giận dữ mất bình tĩnh mà tiến lại đánh vào người của bố cô vô cớ..
"Nó bị thế này là tại ông gây ra đấy, ngày nào cũng rượu chè bi tha. Uống xong thì về đánh đập vợ con, ông coi đây là hậu quả ông gây ra đó!"
Nói xong bà ngả quỵ xuống đất rồi ngồi khóc như mưa. Em gái cô đi tới cũng la lên um xùm, chốc tý mà cái nhà đã tan hoàn , lớn tiếng với nhau. Bố cô mở cửa đi ra ngoài. Còn không quên nói.
"Vậy thì bà làm chủ cái nhà này lun đi"
"Sao lúc nào bà cũng trách tôi là người gây ra mọi chuyện hệt vậy, bà không xem lại bà đi. Sao không tự trách bà đi."
Bố cô nói xong thì bỏ đi, đột nhiên trong kí ức cô hiện ra những hình ảnh giống như thế, từng kí ức cứ dâng trào ùa về. Khiến đầu cô cứ như sắp nổ tung ra.
"Đầu của ta , đầu của ta đau quá đi!"
Tinh Tinh đang khóc lóc định bỏ đi thì thấy cô đang có chuyện không ổn, mà nhanh chân chạy vào phòng gọi mẹ cô.
"Mẹ, mẹ chị Nghiên bị gì rồi. Mẹ mau ra xem đi!"
Mẹ cô liền hốt hoảng rồi vội vàng chạy nhanh đến chổ của cô. Bà ngồi xuống, khuôn mặt đỏ ửng vì vừa mới cãi nhau xong.
"Nghiên Nghiên, con bị gì vậy. Mau nói cho mẹ biết đi, Nghiên Nghiên."
......................
(Vương Tộc)
...
(KHU RỪNG PHÍA TÂY)
Trong mơ hồ của ảo giác cô mau chóng làm chủ tinh thần rồi giật mình tỉnh dậy, cô là Từ Mộng Nghiên là người của thân xác ở hiện đại. Cô chỉ vừa tỉnh dậy, tâm trí rối loạn nhìn mọi thứ xung quanh.
"Mình đang ở đâu đây, đây là nơi nào vậy chứ."
Đột nhiên một giọng la thất thanh của ai đang càng lúc càng gần lại phía cô.
"Quận chúa, người đâu rồi quận chúa?"
"Quận chúa, quận chúa"
"Quận chúa, người mau lên tiếng đi!"
Một nô tỳ đi ngang qua thìn phát hiện ra cô đang ở đây thì la lớn lên.
"Quận chúa, ta tìm được quận chúa rồi."
Cô ngơ ngác khó hiểu nhìn bọn họ đang dần bu đông lại, trên khuôn mặt của họ ai cũng đẫm mồ hoi nhưng lẫn trên đó cũng đang hiện diện nụ cười hạnh phúc và viên mãn trên mặt họ.
"Mấy người, mấy người là ai vậy,"
Một nô tỳ khóc ngấc lên ,nói.
"Quận chúa là lỗi của nô tỳ , không trông chừng Quận chúa cẩn thận . Nô tỳ xin Quận chúa tha mạng, xin Quận chúa tha mạng."
Cô không biết là chuyện gì đang diễn ra, nhưng với độ thông mình của mình thì cô trong nhận thức hiện đại đã đoán ra.được là mình đã bị xuyên không.
Cô đứng dậy đi tới phía nô tỳ nói.
"Ta không sao , đứng lên đi!"
Mọi người đều ngạc nhiên kinh hãi vì đây là lấn đầu cô nói tha mạng cho một kẻ làm sai và có tội với cô. Vì thế bọn họ đều sợ hãi mà quỳ xuống cầu xin.
"Xin quận chúa tha mạng, xin quận chúa tha mạng."
Cô ngơ ngác nhìn bọn họ rồi bất lực không hiểu.
"Bộ mình nói sai sao?"
...----------------...
Updated 27 Episodes
Comments
ĐAIKA LẠCC
cũng hay á.
2023-07-31
0
MQN
trầm cảm, trầm cảmx2
2023-07-30
0
MQN
khi nào ms ht flop. đây
2023-07-30
0