Chương 2

Khaotung rủ bọn tôi đi ăn đồ Hàn, quán đó thức ăn cũng ngon, lâu rồi tôi chưa đi ăn một bữa ra trò nên cũng thoả mãn cái bụng. Món nào nó cũng chọn đúng khẩu vị của tôi, trông như nó đọc được suy nghĩ của tôi khi tôi đang nghiên cứu menu vậy. Chưa kể nó cũng biết luôn cả khẩu vị của AJ và JJ mới khiếp, khẩu phần ăn vừa đủ cho cả bốn đứa luôn, không thừa không thiếu. Cái này công nhận hay thật!

AJ và JJ thì chẳng bất ngờ với điều đó, nhưng trong kí ức của tôi, chúng nó với Khaotung chưa từng liếc nhìn nhau nữa cái, huống chi hiểu rõ về nhau đến vậy!

Ban nãy đi ngang một tiệm bánh kem, tụi AJ cũng tốt bụng tinh tế vào chọn một chiếc cho Khaotung, loại nhiều vị ấy, dạo này bánh sinh nhật có thiết kế trông đáng yêu thật, núng na núng nính dễ thương lắm, toàn những vị lạ mà tôi chưa thử bao giờ. Kết quả đến cả bánh kem cũng bị quét sạch trong khi đứa nào đứa nấy đã no căng bụng rồi.

Bánh hơi ngon và đáng yêu, tôi không kiềm được dừng lại khen mấy câu ( ´ ▿ ` )

Quay lại chuyện chính sự.

Hay chúng nó lén giúp Khaotung dựng lên màn kịch này để chọc tôi nhỉ? Nghĩ thế nên tôi "À" một tiếng dài thườn thượt trong đầu, càng chắc cú AJ và JJ đã đưa thông tin của tôi cho Khaotung từ trước.

Được lắm, để tôi hùa theo xem cả ba đứa bọn nó tính giở trò con bò gì!

Sau khi rời khỏi quán ăn, AJ kéo JJ đi về với lý do chính đáng thứ nhất là về học bài, tôi nhanh nhẩu đòi về học bài chung. Chúng nó liền mau lẹ đổi sang lý do chính đáng thứ hai là đi net, cái này tôi không theo được nên đành ngậm ngùi nhìn chúng nó hí hửng bỏ tôi lại cho Khaotung.

Khaotung kéo tôi đi theo hướng ngược lại, dọc theo con đường nhựa mới. Nơi đây có không ít hàng quán mới dựng lên, bởi khu này thuộc khu quy hoạch đô thị, phía sau có mấy toà chung cư cao tầng, tôi đếm đếm, chắc khoảng mười tám tầng, không gian thoáng đãng với các kiến trúc hiện đại, dự đoán sẽ là địa điểm ăn chơi tụ tập cho giới trẻ trong tương lai không xa. Đó là tôi được nghe mọi người kể thế, chứ bản thân tôi thì đây là lần đầu đặt chân đến nơi này.

Khaotung đi không nhanh, chầm chậm, chầm chậm vừa ngắm cảnh vừa hít gió trời. Không khí mát mẻ dịu dàng của buổi đêm khiến tâm trạng tôi cũng thư thả hơn nhiều. Bình thường tôi cuồng học đến mức AJ và JJ không thèm rủ tôi đi chơi luôn ấy, hiếm có được một hôm dạo phố, thế là tôi buông lỏng cảnh giác để nhìn đông ngó tây.

Thiết kế của các hàng quán theo xu hướng hiện đại, bắt nhịp với xu hướng của thế giới, có nơi tối giản nhưng thanh lịch sang trọng, có nơi sáng bừng ánh đèn, có nơi ấm áp dịu mát, có nơi lại rộng rãi với điểm nhấn là dàn cây cảnh uốn nắn đủ thứ kiểu dáng. Cảnh sắc mới mẻ khiến tôi quên mất mình đang bị kéo đi bởi một người xa lạ.

"Đây, vào tiệm này đi!"

Khaotung kéo tôi vào một tiệm nho nhỏ, vừa mở cửa tiếng chuông trên đầu len ken phát ra khá vui tai. Chủ tiệm là một chị có vóc người hơi tròn trịa, chị đứng phía trong ngó ra bảo với chúng tôi: "Mấy đứa tự nhiên xem đồ nhé, chị bận xíu đã!"

"Vâng ạ." Khaotung đáp lại trong khi tay đã bắt đầu đặt lên hàng hoá của tiệm rồi.

Tiệm này bán nhiều thứ linh tinh lắm, vừa có ly tách chén đĩa, vừa có các loại thủ công mỹ nghệ, vừa có túi xách khăn áo nón, có cả kẹp tóc đủ thứ loại của các bạn nữ hay dùng nữa.

Nhìn sơ một lượt có quá trời món trông xinh xẻo dễ thương, chúng khiến tôi tròn xoe mắt, bắt đầu lật lật dở dở xem từng món mà tôi chạm tới. Trong bụng không ngừng: "dễ thương chết mất! Mua, Mua, Mua! Không mua không được!" nhưng tôi vẫn cố giữ bình tĩnh để mình không thốt mấy từ đó ra ngoài quá nhiều.

Khaotung bắt được thứ gì dễ thương cũng đem khoe tôi, "Xem này, dễ thương không?" "Nhiều món dễ thương quá, không biết đủ tiền mua không nữa, nhìn mấy cái túi nè mày, cái nào cũng cưng." "Mày nhìn đi! trong cái khung này có căn phòng luôn, xem đi, có tivi tủ lạnh nữa, cưng quá!" "Mua ly không? xem cái tay cầm hình đuôi mèo này!" "Lót ly này, dễ thương quá!" "Nhỏ nhỏ đáng yêu quá, muốn mua ghê!"

Tôi có "hội chứng" cuồng những thứ dễ thương, những thứ là phiên bản nhỏ của phiên bản lớn. Thế là món nào nó đưa tôi xem, tôi cũng rất nghiêm túc quan sát, thỉnh thoảng gật gù phụ hoạ với nó, nó đặt xuống quầy tôi còn cầm lên xem đi xem lại mấy lần nữa. Tiếc là tôi chẳng thể mua thứ gì, tôi sợ sở thích "thiếu nữ" này của mình bị cười nhạo, lỡ mua một hai món mắc công sẽ bị nghiện, càng mua càng nhiều thì toi.

Tôi đang xem mô hình nồi cơm điện bằng tẩy chì, thì Khaotung nhìn xung quanh xong kéo tôi theo. Nó đến một quầy móc khoá, lật lật dở dở để tìm gì đó.

Móc khoá cũng có lắm thứ đáng yêu, tôi không nhịn được cho tay vào lật lật dở dở. Mua móc khoá chắc không bị lộ căn bệnh "thiếu nữ" của tôi đâu nhỉ, một hai chiếc có vẻ không sao.

"Thấy rồi!" Khaotung cầm trên tay một chiếc móc khoá bằng gốm, nhỏ chừng hai ngón tay hình mèo.

Màu cam của con mèo trông khá bắt mắt, tôi lấy từ tay nó đưa đến gần mắt để nhìn rõ hơn.

"Nhưng chỉ còn mèo tam thể thôi, không có màu đen." Nó vừa lục tìm trong mấy con mèo còn lại vừa thất vọng nói.

Tôi lại lấy một con tam thể trên quầy, mảng màu của nó hơi nổi lên bề mặt, phân bố ngẫu nhiên khắp cơ thể con mèo, thấy cũng dễ thương nên hỏi: "Sao phải tìm màu đen, tam thể dễ thương mà!"

"Màu đen mới đúng cái mày tặng tao."

"Tao tặng mày khi nào?"

"Không phải bây giờ, mai mốt mày sẽ tặng."

"Sao tao phải tặng mày, tự mà mua đi!" Đột nhiên lại nói linh tinh mang hàm ý xấu xa! Tôi cũng là học sinh như nó, lấy đâu ra tiền mà mua này mua kia cho nó! Cuối cùng bọn lừa đảo này cũng lộ ra mục đích thật sự của mình rồi!

Tôi bỏ con tam thể xuống, lấy con mèo cam đi ra quầy đứng đợi chị chủ.

Đứng cũng rảnh nên tôi lén quan sát Khaotung, để xem nó có lộ thêm cái đuôi cáo nào nữa không!

Nó đứng bần thần khá lâu với mấy con mèo tam thể, nhìn biểu cảm đó cũng không phải cố tình tạo ra. Nhưng như thế có phải càng giả tạo không? Chỉ là mấy cái móc khoá đâu cần thất vọng đến vậy!

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play