[FirstKhaotung] Để Tôi Theo Đuổi Em

[FirstKhaotung] Để Tôi Theo Đuổi Em

Chương 1

Hôm nay tôi đến trường như mọi ngày, đột nhiên ở đâu nhảy ra một thằng tên Khaotung tự nhận là người yêu của tôi, thề với chúa rằng tôi còn chẳng biết thằng này là thằng nào huống chi yêu với chả đương với nó.

Quan trọng là, chuyện tôi FA cũng không thể đồng nghĩa với việc "bị" quen một thằng con trai đúng không?

Tuy xã hội đã dễ tính hơn với các loại xu hướng tính dục, nhưng tôi không hề "bị" cái đó nha!

Hoặc...

Lỡ có "bị" thì cũng phải cho tôi thời gian thích nghi chứ... Thế này không thấy hơi bất ngờ hả?

Tất nhiên tôi đã quyết liệt từ chối nó, bảo nó nhận nhầm người các thứ, mà nó cứ ôm tay tôi suốt, nhây lắm.

Tưởng chỉ mình nó có vấn đề, nào ngờ hai thằng bạn tôi cũng chơi hàng hay gì ấy, chúng nó khăng khăng bảo Khaotung đã theo đuổi tôi tận ba năm nay, người tuyệt tình đích thị là tôi đây, dù nắng hay mưa cũng chưa thấy xiêu lòng bao giờ.

Thật oan uổng quá!

Tôi có biết nó là con nhà ai đếch đâu!

Với chả từ hồi mới đẻ tới giờ tôi chỉ biết mùi "bị" chó đuổi thôi chứ chưa thấy ai theo đuổi bao giờ, lấy đâu ra tuyệt tình với chả lạnh lùng trời!

Từ từ,... Hay cá tháng tư?

Tôi xem ngày trên điện thoại, cảm thấy mình hơi khờ nên nói thành tiếng "Đâu có! Nay tận 13 tháng 10 mà!" Hoặc đây là tình huống trong truyền thuyết, gì mà xuyên không, trọng sinh, thế giới song song, đa vũ trụ, rồi chuyển đến thế giới khác,...

"Sinh nhật tao đó!" Khaotung đứng kế bên nhìn tôi cười vui vẻ, ánh mắt nó long lanh như đang chờ thứ gì đó rất thú vị xảy ra.

Chẳng hiểu sao tôi cảm thấy đôi mắt nó khó chịu thật, con trai con lứa gì mà vẻ ngoài đã đẹp như con gái thì thôi, đôi mắt còn to tròn ươn ướt rất thu hút.

Tôi nhíu mày, cộc lốc quăng ra hai chữ "Kệ (mẹ) mày!"

Sự lung linh trong con ngươi nó sau khi thấy nét lạnh lùng của tôi thì tắt dần, nó hạ mi, mới chừng đâu vài giây đã lấy lại độ bừng sáng như ban đầu "Không sao, lát tao dẫn mày đi ăn, xong mua ít đồ, tao muốn lưu niệm khoảng thời gian này của chúng ta."

"Tao bận lắm, mày đi một mình đi." Tôi quay mặt đi, bước chân kéo dài hơn bình thường.

Khaotung có tạng người hao hao tôi nhưng lùn hơn tôi chút ít, chắc do thế nó mới phản ứng không kịp tốc độ bỏ trốn của tôi, nó gọi với theo "Đợi tao với! Từ từ đã!"

Ngu sao mà đợi, tôi vội vội vàng vàng quẹo cua vào lớp, nó theo sau thấy thế thì đứng đơ ra một chốc, chắc thất vọng lắm nhìn tôi về chỗ của mình.

Lát thì trở về lớp.

Trời ơi nó bám lấy tôi từ sáng sớm đến giờ, làm tôi ngại muốn chết, may là tụi lớp tôi chẳng có phản ứng gì lớn, nếu không tôi chẳng biết mình phải tương tác kiểu gì với chúng nó luôn đấy.

Giờ ngẫm lại thì, hình như thằng này nó là người nổi tiếng hay sao nhỉ? Mặt mũi cũng hơi quen quen, chắc tôi phải thường thấy lắm mới có chút ấn tượng vậy được!

Cố gắng ngồi lục lại mớ kí ức hỗn độn của tôi, chỉ toàn thấy công thức toán lý hoá, chút lý thuyết sinh sử địa, chút welcome to thailand, chút công thức vẽ ra một bài cảm nhận ý thơ hợp cạ với suy nghĩ giáo viên, còn lại thì mơ hồ như con đường tình duyên của tôi vậy.

Trưa tôi nghĩ như thế là thoát khỏi nó rồi, ngồi yên tĩnh mới mấy tiếng đồng hồ dưỡng thần chẳng tốt hơn được bao nhiêu đã đến giờ ra về.

Tôi thở dài nhìn ra cửa sau khi tiếng chuông vừa réo xong, nó đang đứng nép mình ngoài đấy, chốc chốc lại nhìn vào chỗ tôi như sợ tôi sẽ vô tình bốc hơi mất vậy! Không biết nó có trốn giáo viên để chạy ra khỏi lớp hay không mà sao lẹ thế, làm vậy cô buồn lắm đấy biết chứ? Ít nhất mới tuổi con nít còn non dại, phải tôn trọng thầy cô và chuyện học hành để mai sau còn lo cho tương lai của mình nữa!

Trừ điểm.

Sau khi giáo viên ra hiệu lệnh tan lớp, chúng tôi đồng thanh chào cô và bắt đầu thu dọn đồ đạc, tôi đã định chậm rì rì cho đứa nào đó tập tính kiên nhẫn, nhưng nghĩ lát sau sẽ phải đối diện với nó khi xung quanh không có một bóng người còn đáng sợ hơn. Thành ra tốc độ động tác tay của tôi tăng dần, hai ba lần quơ quào đã sắp xếp xong mọi thứ.

Tôi canh tụi hay tụm năm tụm bảy cuối lớp đi ra để đi theo, đông người nên Khaotung phải né để không ảnh hưởng đến người khác. Kể chi tiết thì hơi hách não, nói tóm lại thì tôi tính toán cách lách mình hơi bị đỉnh, thành công bỏ xa nó phía sau.

Chưa đi được bao xa đã bị gọi lại bởi hai thằng bạn thân, chúng nó mắng í ới phía sau: "Mày buồn tè à, đi gì gắp vậy?","Thằng First, mày không có bạn có bè gì đâu hả? Ra về đâu cần đợi ai đâu!"

Công trình tôi áp dụng chục cái định lý toán học và trăm cái định nghĩa lý học chỉ để trốn tránh một người, bị hai người chơi với tôi "gần như" từ bé đến lớn làm cho đổ sông đổ bể. Thật vô nghĩa!

Tôi quay đầu nhìn hai đứa nó mặt nặng mày nhẹ, lỡ đi nhanh hơn mọi ngày một tí, có cần làm quá lên vậy không?

"Bọn mày về mà không có tao là ăn không yên ngủ không yên hả?"

Thật ra tôi cũng biết bọn nó chủ yếu muốn giúp Khaotung, bọn nó đã làm thế từ sáng đến giờ rồi, chỉ cần tôi làm lơ hay tìm lý do để trốn tránh Khaotung thì đều bị chúng nó phá hỏng hết. Mọi người biết đấy, tình bạn kiểu này mang một sức nặng cố định, mỗi khi chúng nó nói gì hay làm gì tôi đều phải coi chừng để "còn" nể mặt tụi nó nữa!

Mắc công tụi nó mách mẹ cho! Ác lắm!

"Nghe nói hôm nay sinh nhật Khaotung mà, cậu ấy mời hai đứa bọn tao nữa, mày cũng đừng hòng trốn!" AJ câu cổ tôi vừa nói vừa dùng ngón tay chỉ vào người tôi, giọng thì đanh thép, làm như tôi gây chuyện gì đó tội lỗi với nó lắm không bằng!

JJ đằng sau thì đi với Khaotung, nó cũng chen lên một câu: "Ít nhất mày đừng để ngày ý nghĩa như ngày sinh nhật của người ta biến thành một ngày xấu tệ trong ký ức chứ, bình thường mày chả tốt lành gì rồi!"

"Tao đã nói là chúng mày nhớ nhầm rồi, từ đó giờ có ai theo đuổi tao đâu..."

JJ cắt ngang "Không quan trọng! Giờ mày giải thích gì mày cũng sai hết! Sinh nhật Khaotung là nhất!" Nó nói với Khaotung: "Đi, ăn gì ngon ngon nào!"

"Cảm ơn tụi mày..." Giọng Khaotung nhỏ nhỏ nhưng vừa đủ cả đám nghe được.

Nghĩ mãi chẳng cãi được câu nào chính đáng, tụi này nó rành tôi lắm, rành từ lối suy nghĩ, thói quen, cách sinh hoạt đến tiểu sử, cãi không lại thì vĩnh viễn không có cửa lật kèo đâu.

Thành ra tôi phải bấm bụng đi "ăn sinh nhật" "bồ" "ai đó".

Trời ơi là trời, bồ ai ra nhận về giùm tôi cái đi ạ, tự nhiên ở đâu ra bám lấy thân tôi vậy nè, phiền chết đi được!

Mới mơ màng trôi theo suy nghĩ có chốc lát, vậy mà Khaotung đã đổi vị trí với AJ từ hồi nào. Nó bám lấy cánh tay tôi, có vẻ tính nói gì đó, nhưng sau khi thấy gương mặt cọc cằn của tôi thì nuốt lời trở vào bụng.

Hot

Comments

Zyy

Zyy

Bồ em ạ 🖐️

2024-05-14

1

Dung Andung

Dung Andung

:))

2024-05-13

0

Wynnie

Wynnie

Tiếp nữa đi au ơi

2024-04-18

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play