Lý Thuần Ái không làm chủ được mình nữa mà lao nhanh đến túm cổ áo người đàn ông đó quát lớn:
"Tại sao... tại sao lại giết ba mẹ của tôi hả họ đâu có tội tình gì mà lại giết họ tại sao hả..."
Một chàng trai công an khôi ngô tuấn tú đang có mặt ở trong căn nhà đó liền chạy đến ôm lấy Lý Thuần Ái vào lòng rồi kéo Lý Thuần Ái ra khỏi tên đàn ông đó vì sợ hắn sẽ còn làm càn nữa, anh vừa kéo vừa luôn miệng bảo cô:
"Cô à xin cô hãy giữ bình tĩnh hắn ta nhất định sẽ chịu hình phạt của pháp luật mà."
Hai tay của Lý Thuần Ái lúc nãy còn đang quơ quào hướng về phía người đàn ông đó, nhưng bây giờ hai bàn tay lại nắm lấy nhau để vào giữa lòng ngực rồi khóc lớn.
Khi nghe được những câu nói của chàng trai thì Lý Thuần Ái lại quay qua nhìn chàng trai đang ôm lấy mình vào lòng bằng một ánh mắt không còn sức sống, khi nhìn vào chỉ còn thấy sự đau khổ nước mắt không ngừng rơi từng chút một, cô liền tục đánh vào lồng ngực anh rồi nói:
"Chịu hình phạt...hình phạt sao, vậy cha...mẹ của tôi có sống lại được hay không? Tại sao hắn lại giết cha mẹ, hai người họ đã làm gì nên tội để phải gánh chịu cảnh này đâu."
"Hắn ta nhất định phải chết chung với ba mẹ của tôi để hiểu được cảm giác của hai người đó khi phải lìa xa khỏi thế giới này."
Lý Thuần Ái nói xong thì lại khóc lên nức quảng từng chút một, chàng trai ấy cứ để yên cho Lý Thuần Ái đánh vào người mình cũng có vài người định đi đến cản lại những bị anh xua tay từ chối để ra hiệu không cần đến gần để cản lại đâu.
Dì Hạ thấy Lý Thuần Ái Như vậy thì cũng đau lòng đứng lên tiếng dần đến chỗ của cô đưa tay ra xoa tóc cô rồi dịu dàng nói:
"Ái Ái à còn đừng như vậy nữa dù sao ba mẹ con cũng đã mất rồi bây giờ con cứ để họ làm việc của họ đưa tên đã sát hại ba mẹ con để trừng trị còn con hãy cố gắng làm đám tang cho cha mẹ con đi."
Lý Thuần Ái vẫn không muốn tin những gì đang diễn ra là sự thật vì ngày hôm qua ba mẹ và cô vẫn còn ngồi ăn uống nói chuyện vui vẻ lúc sáng nay họ còn cười rất tươi để tạm biệt cô để cô có thể đến trường, nhưng bây giờ... mọi thứ lại xảy ra đột ngột thế này rồi.
Lý Thuần Ái đột nhiên nhìn mọi thứ xung quanh dần dần nhèo đi rồi Lý Thuần Ái nhanh chống ngất xỉu trong lòng của người con trai ấy.
Mọi người điều hốt hoảng gọi tên cô nhưng đáp lại vẫn là đôi mắt nhắm chắc nhưng nước mắt vẫn cứ rơi tuông từng hàng một, chàng trai kia nhanh chóng bế Lý Thuần Ái lên rồi đi đến đặt cô nằm ngây ngắn trên giường.
Không biết Lý Thuần Ái đã ngủ được bao lâu nhưng khi cô tỉnh lại thì mọi thứ điều yên tĩnh không một tiếng động.
Lý Thuần Ái mệt mỏi chóng tay xuống giường rồi ngồi lên từ từ, dì Hạ từ đâu xuất hiện thấy Lý Thuần Ái tỉnh lại thì mừng rỡ đi đến bên giường ngồi xuống nói:
"Ái Ái con tĩnh rồi sao nào dì Hạ có nấu cháo thịt cho con, con mau ngồi lên ăn một miếng đi con đã quá mệt rồi cần nghĩ ngơi thêm với lại sức khỏe của con không được tốt nước mưa thấm người một lúc lâu nên đã bị sốt rồi, mọi chuyện cứ để dì Hạ lo cho ha con cứ yên tâm mà nằm xuống nghĩ ngơi đi."
Lý Thuần Ái nghe dì Hạ nói như vậy nhưng đôi mắt lại buồn rầu giọng không còn vui vẻ như thường ngày mà cất tiếng hỏi: "Ba... mẹ của con sao rồi ạ."
Dù cô biết cha mẹ của mình đã mất nhưng vẫn cứ luôn chờ đợi một câu trả lời nào đó...nhưng sự thật vẫn cứ đau lòng.
Dì Hạ nghe Lý Thuần Ái hỏi thì giọng buồn rầu như sắp khóc đến nơi cất giọng: "Ba mẹ của Ái Ái đã có dì Hạ lo rồi con không cần để tâm đâu dì Hạ đã lo liệu xong cả rồi ngày mai đưa ba mẹ con đến chỗ nghỉ ngơi thôi."
Lý Thuần Ái nghe vậy thì đôi mắt lại sụp xuống nghĩ ngợi điều gì đó cô thầm nói trong lòng mình:
"Giá như mọi thứ trên thế giới này dịu dàng với cả nhà có một chút thì hay biết mấy..."
[...]
{Ngày hôm sau]
Sau khi Lý Thuần Ái đưa ba mẹ của cô đến chỗ an nghĩ thì cô lại thẩn thờ quay về căn nhà lá củ kĩ đó, khi bước vào bên trong thì những kỉ niệm của Lý Thuần Ái và ba mẹ lại ùa về nhìn đâu đâu khắp căn nhà thì cô điều thấy bóng dáng của ba mẹ.
"Căn nhà này là bao nhiêu kỉ niệm của mình và ba mẹ nhưng cũng là một kỉ niệm đau lòng... mình muốn rời khỏi nơi đây để bước sang một trang mới để tạo một thế giới của riêng bản thân mình..."
Lý Thuần Ái nghĩ ngợi xong thì bước vào rơm hết đồ của mình xếp gọn vào vali nhìn sơ lược một vòng của căn nhà bây giờ chẳng còn một thứ gì nữa giống như chưa từng có người ở vậy.
Lý Thuần Ái kéo vali bước ra khỏi căn nhà còn nuối tiếc mà quay lại nhìn căn nhà lần cuối ngây khi cô định rời đi thì dì Hạ lại xuất hiện ngây phía sau cất tiếng vọng lên:
"Ái Ái con định đi đâu sao?"
Lý Thuần Ái nghe dì Hạ hỏi thì quay người ra sau gật đầu rồi đáp lại:
"Con muốn ra bên ngoài để tạo thế giới riêng cho bản thân con ở đây có nhiều nỗi buồn quá con thật sự không thể chịu nổi."
"Con cảm ơn dì Hạ đã giúp con... giúp gia đình con từ trước đến giờ, nhưng bây giờ con phải rời khỏi nơi này để đến một nơi khác tạo cuộc sống mới của riêng bản thân con rồi, khi nào con có thời gian thì con sẽ quay về đây để thăm dì Hạ cũng như ba mẹ của con."
Dì Hạ đồng cảm với Lý Thuần Ái dịu dàng vương tay ra nắm lấy đôi bàn tay bé nhỏ của Lý Thuần Ái rồi nói:
"Được dì Hạ ủng hộ con."
"Cuộc đời này... là của con, con cứ thêm sắc màu cho nó đi, nhưng con phải nhớ khi nào có thời gian thì quay về nơi đây để thăm dì và ba mẹ nha dì chắc chắn sẽ nhớ Ái Ái của dì lắm."
Dì Hạ vừa ngắt lời thì lại rưng rưng nước mắt, Lý Thuần Ái thấy vậy thì cố gắng cười mỉm ôm lấy dì Hạ:
"Dì Hạ yên tâm nhất định Ái Ái sẽ quay về thăm dì mà dừng buồn nữa nha dì."
Dì Hạ và Lý Thuần Ái ôm nhau thật chặt một lúc rồi cũng buôn tay ra nói lời tạm biệt Lý Thuần Ái tiết nuối quay lại nhìn căn nhà một lần cuối rồi cũng rời đi để vẽ một thế giới cho riêng bản thân mình.
...----------------...
Updated 53 Episodes
Comments
Trang Buj
đọc nek
2024-05-16
0