Vật lộn một buổi sáng sớm, Thiên Phú cũng bình an chở Thiên Ân đến điểm thi đại học. Dùng từ cho mới mẻ, nhưng thật ra là đang đi đến trường cấp 3 nơi Thiên Ân vừa học xong lớp 12. Trường học của Thiên Ân là một trong những trường trọng điểm của thành phố, học sinh để được vào đây chỉ có hai con đường một là cực kỳ giàu có, hai là học vô cùng giỏi và nhận được học bổng toàn phần được miễn học phí liền 3 năm học Trung học.
Chiếc xe dáng thể thao màu vàng sáng chói hơn cả nắng sớm, cái màu được cho là hợp mệnh với Thiên Phú, anh thả nhẹ tốc độ rồi chầm chậm dừng lại ở ven đường cách cổng trường vài mét. Chỉ tính về màu sắc cũng đủ thu hút hết sự chú ý của giới trẻ rồi, ở thành phố H vào thời điểm hiện tại, đưa đón học sinh bằng xe hơi cũng không hiếm lạ, nhưng phụ huynh toàn là những người chững chạc điềm đạm, không ai lại đi chọn một chiếc có cái màu trẻ trung như này.
Thiên Ân chạm nhẹ vào chốt để tháo dây an toàn, cậu thở ra hít vào để chuẩn bị hơi rồi nói những lời đã sắp xếp sẵn, phải đảm bảo dùng từ an toàn không tổn thương tấm lòng của anh trai.
"Anh 2... em biết anh chạy xe xuyên đêm, vượt mấy ngàn cây số về đây đưa em đi thi, tấm lòng bao la như mẹ hiền của anh em cũng đã hiểu rõ. Bây giờ anh về nhà ngủ một giấc, thức dậy rồi ở đâu thì về đó đi, đừng ở đây mà làm trễ nãi công việc của anh. Em tự lo liệu được mà. "
"Em đuổi anh... Em trai 18 xem như đã lớn rồi, không còn cần người anh này nữa."
Thiên Phú nói như đang mếu máo, suýt nữa Thiên Ân đã chỉ đường cho anh đến sân khấu kịch ngay quận bên cạnh.
Thấy Thiên Ân cũng không có chút biểu cảm xúc động nào. Thiên Phú liền lật mặt anh cho cậu một anh mắt không rõ ý tứ, có đau lòng cũng có tủi thân. Anh rút điện thoại ra tìm kiếm thông tin gì đó trên internet. Sau đó anh đưa màn hình hướng về phía Thiên Ân.
"Em nhìn xem, chỉ mỗi từ khóa "thí sinh tự đi thi tốt nghiệp bị... " đã ra hơn 5000 kết quả trả về. Vì thế em cứ an tâm mà tận hưởng sự phục vụ của anh, cả đời chỉ được lần này thôi, nhiều ưu đãi cực kỳ. Dịch vụ nhà hàng chuẩn Michelin 5 sao có tiền tỷ cũng không book được. "
Mí mắt bên trái của Thiên Ân bỗng nhiên giật hai cái. Cậu cũng chưa vội mở miệng tranh luận mà đợi động thái tiếp theo của anh trai. Đúng như dự đoán, Thiên Phú lại chìa ra cho cậu cái hộp nhỏ, là một loại tai nghe bluetooth.
Một món quà trước kỳ thi tốt nghiệp chăng.
"Đây là thiết kế mới anh nhờ bạn ở nước ngoài lấy về, nhỏ như hạt đậu luôn, nào đeo vào, bí thì gõ 2 cái, rồi đọc keywords là anh gửi đáp án cho. "
Nhiệt độ của điều hòa đang ở mức vừa phải, nhưng không khí bỗng đột ngột trở nên lạnh lẽo, Thiên Phú cảm nhận khí lạnh rõ nhất là từ xương cụt đi lên sống lưng rồi dừng lại ở xương cổ, anh rùng mình một cái, rồi nhìn vào gương mặt sắp đen thành lọ nồi của em trai mình.
"Không phải là do thấy em chỉ ngủ không lo học bài thi sao, anh đây là suy nghĩ cho em... "
"... "
"... Thôi được rồi, em không hài hước gì cả, là quà thi tốt nghiệp, là quà. Chỉ đùa em thôi. Anh thấy em thích dùng hàng công nghệ nên đặc biệt tìm về, vậy anh giữ trước nha, thi xong mới đưa cho em. "
Thiên Ân bị gọi dậy sớm hơn bình thường, vẻ gắt ngủ vẫn chưa tan rõ ràng là không muốn hùa theo trò đùa không sáng tạo của anh hai mình, cậu chỉ "hừ" một tiếng, rồi nhìn qua gương không thấy có người qua lại, mới bật mở cửa xe, bước một chân xuống lề đường.
Thiên Ân nhẹ giọng nói với Thiên Phú.
"Điểm thi của em bảo đảm còn cao hơn anh. Anh nói có ưu đãi, vậy anh đi chợ nấu cơm cho em đi, ăn cơm anh nấu không sợ ăn nhầm rồi đau bụng. Đỡ bị lỡ việc... "
Khóe miệng anh nhếch lên một độ cong hoàn hảo, em trai tự lập đã lâu, anh không có cơ hội chăm sóc hay thể hiện tình thân nào vì lúc bắt đầu tách ra, cũng là thời điểm resort ven biển của anh đang trong thời kỳ gần hoàn thành, phải theo sát từng công đoạn để đưa vào hoạt động. Vì khoảng cách tuổi tác, anh cũng không biết phải an ủi thế nào cho sự bất mãn của em trai đối với sự rạn nứt của một gia đình chỉ có vẻ bề ngoài êm ấm.
Độ tuổi đó, anh cũng từng trải qua, nhưng lúc anh 15 tuổi, ba mẹ vẫn đối xử với nhau rất chuẩn mực. Lúc ba mẹ li hôn, anh đã ra đời lăn lộn được vài năm cũng không có cảm xúc gì thái quá như Thiên Ân cả, đã là người sống tự lập, anh cảm thấy thật may mắn, vì lúc đó anh không nói ra điều anh từng nghĩ "em đừng có hành xử ngang ngược như trẻ con mãi như vậy, cho dù li hôn nhưng vẫn là ba mẹ của mình mà". Về sau, anh càng nghĩ càng cảm thấy Thiên Ân cũng không hẳn là vô tri vô giác, cũng không phải là bốc đồng rồi làm xằng bậy, chỉ là ở độ tuổi đó nó còn cơ hội để phát tiết, để bộc lộ sự bực tức của mình.
Cho dù bảo là chia con nhưng cũng không hẳn là vậy, anh, Thiên Ân, ba, mẹ sống ở 4 nơi khác nhau. Hai người li hôn, 4 người hạnh phúc, trừ anh và cậu, đến giờ anh cũng không nhớ rõ, vẻ mặt khi hạnh phúc của Thiên Ân trông như thế nào nữa...
Nhìn bóng lưng của cậu em không biết đã trổ giò lớn lên từ lúc nào, anh chui ra khỏi cửa sổ xe, vẫy tay rồi dùng hết sức mạnh tâm lý hét lớn.
"Thi thật giỏi nha cục cưng, anh nấu đồ ngon cho em, em có đặc biệt thèm ăn món gì không? anh mua trứng ngỗng cho nhá cái đó bổ lắm... Cố lên nhaaaaaaa. "
Trong khoảnh khắc đó, anh có cảm giác, bước chân Thiên Ân càng đi càng tăng tốc dần dần chuyển qua trạng thái chạy trốn... Anh ngồi lại ghế, không nhịn được ha hả cười to, mà Thiên Phú quên mất vẫn chưa đóng cửa sổ xe. Từ nam thần xe thể thao, trong nháy mắt đã trở thành nam thần kinh.
Thấy người xung quanh đều nhìn về phía mình, anh nhanh chóng trầm tĩnh lại, cửa sổ xe cũng nhẹ nhàng khép lại ngăn cách anh với thế giới bên tầm thường bên ngoài.
Anh hướng về phía chợ nông sản mà chạy mất hút. Đồ ăn tươi sống tốt nhất phải đi chợ vào lúc sáng sớm như này!
Updated 53 Episodes
Comments
Xín Lương
Ngại lắm á anh..
2025-01-31
0
Xín Lương
Bé nó cx hc giỏi lắm mà=))) anh lmj kì dị
2025-01-31
1
Xín Lương
Tình anh em như nồi nc sôi dị cha=)))
2025-01-31
1