Gặp Được Anh Trong Cơn Mưa
Trời mưa tầm tã như trút nước, mây đen vây kín cả bầu trời, ai nấy đang đi đường đều chú ý đến tiếng chạy dẫm lên những vũng nước mưa . Trên con đường có hai người đang rượt đuổi dưới mưa.
" Mau bắt lấy con bé! Nó ăn trộm bánh mì của tôi! "
Cô bé nhỏ trên tay ôm một ổ bánh mì, dùng hết sức bình sinh mà chạy thoát khỏi ông chủ tiệm bánh. Cô chỉ lấy đi những mẩu bánh mì bị bỏ đi, mốc meo thôi mà ông chủ keo kiệt đó còn dí theo để đòi lại. Có chết ông ta cũng không chịu để một đứa trẻ vô gia cư trộm bánh của ông.
Cô chạy vào trong một con hẻm nhỏ , khẽ ngó ra bên ngoài thì thấy không có ai . Cô thở phào cầm miếng bánh mì bị ước sũng, nhão nhẹt mà ăn lấy ăn để. Cô mất cha mẹ từ khi còn nhỏ sau này đến sống ở nhà dì nhưng rồi vài tháng trước cô đã bị họ ném ra ngoài vì số tiền, của cải mà cha mẹ cô để lại cho bọn họ trước khi chết đã cạn kiệt.
Cô gái nhỏ là Belia năm nay vừa tròn mười hai, cô là một người không thể nói họ gọi cô là người câm, belia mỗi ngày đều trộm bánh mì , ăn đồ ăn thừa mà họ vứt trong thùng rác để sống sót. Đang gặm miếng bánh mì thì cô thấy sâu trong con hẻm có chỗ khô ráo hơn ở ngoài, cô quyết định đi vào sâu bên trong để trú tạm rồi ngủ tại đó luôn.
Càng đi vào sâu bên trong, đến cuối con hẻm. Cô nghe được tiếng gì đó phát ra từ phía tường, ghé sát tay vào thì là tiếng mưa nhưng nghe có vẻ không phải trận mưa đang xảy ra ở đây. Cô tò mò chạm tay nhẹ lên bức tường, bức tường bỗng biến thành nước, belia bị tuột tay xuyên vào trong bức tường kỳ lạ ấy. Mẩu bánh mì đang ăn dở nằm lăn lóc trước bức tường.
Cô bị ngã nhưng không thấy đau, belia cảm thấy tay mình có cái gì nhọn nhọn đâm vào. Cô nhìn xuống dưới thì là một bãi cỏ, ngó nghiêng xung quanh cô sững sờ vì chỗ này khác với con hẻm đầy mùi hôi , ẩm mốc, nhớt nhác kia.
Chỗ này xung quanh là một bãi cỏ, bầu trời âm u đang có một trận mưa nhỏ. Ở chính giữa là một cái cây cổ thụ, xung quanh còn có một dòng sông nhỏ tạo sự tách biệt giữa nền cỏ ở đây với bãi cỏ bên kia.
Thấp thoáng bóng người, belia phủi chân . Cô bé nhẹ nhàng tiến đến, băng qua con sông nhỏ. Cô đứng trước cây cổ thụ. Dưới thân cây có một thiếu niên đang nằm ngủ. Những giọt mưa thấm vào người cậu rồi lại biến mất,
Cậu thiếu niên mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần đen. Mái tóc xanh nhạt, xõa rũ xuống . Đôi lông mi dài , sống mũi cao, làn da trắng hồng hào cùng với đôi môi mọng. Trên má bên trái còn có một kí hiệu hình giọt nước màu xanh đậm, tai phải đeo khuyên . Nhìn vào cũng thấy đây là một mĩ nam đang say giấc.
Belia đưa tay chạm vào cậu nhưng rồi lại khựng lại. Cô không biết tạo sao cơ thể cô lại mách bảo với cô là không nên chạm vào cậu ấy. Cô định cất tiếng thì những bàn tay màu đen từ phía sau túm chặt lấy miệng cô, từ vừa đến cổ thì đã bị chặn nghẹn ứng lại. Hơi thở dồn dập , lồng ngực đau nhói. Cô bé nhớ lại những kí ức về hồi còn ở nhà dì.
" Belia! Tao đã nói mày là im miệng rồi mà? Cái giọng kinh tởm như vậy mà vẫn muốn nói à? "
Người dì của cô là một thợ may, tiền đều do một tay cô ấy kiếm nhưng vài tháng chỉ có vài đơn. Tiền cũng là lấy từ của cải bố mẹ cô để lại. Người dì đưa ra bộ mặt chán ghét nhìn Belia mà nặng lời.
Từ lúc đến đây cô không thể nói chuyện, trong nhà còn có hai người chị lớn hơn cô hai tuổi. Họ cũng bảo cô không được nói chuyện vì chỉ cần cất giọng mọi người sẽ sợ hãi mà tránh xa cô, nếu nói chuyện sẽ bị dì mắng, đánh đập. Cô lớn lên với sự im lặng, dần dần cô bắt đầu không nói nữa, người dân xung quanh đều nghĩ cô là người câm.
Nhớ lại những kí ức cũ, cô nhìn người con trai trước. Vẫn là muốn thử cất lời, những bàn tay đen ấy ngày một buông lỏng khỏi miệng cô. Cơ thể nhẹ nhõm không còn trở nên nặng nề nữa, dùng hết sức cô cố gắng nói.
" Anh "
Nói được một từ thì cảm giác nặng nề ấy lại quay trở về, cô lại không thể nói được nữa. Trông chờ vào sự thức giấc của cậu thiếu niên ấy, Belia nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp kia.
Người con trai từ từ mở mắt, anh nhìn thấy người trước mặt. Một cô bé với mái tóc nâu rối bù, khuôn mặt lấm lem, bộ váy nâu tàn tạ, rách te tua. Cùng với một chiếc nhẫn được đeo thành sợi dây chuyền. Đôi mặt long lanh nhìn vào anh.
" Em là ai? "
Belia ngại ngùng, cô bé vội ra hiệu là bản thân không thể nói. Anh chàng có vẻ hiểu, bấy giờ cô mới biết đôi mắt xanh như biển ấy chính là điểm nổi bật nhất cả khuôn mặt anh. Cô loay hoay dùng tay bản thân để giao tiếp với anh
* Em là Belia, mười hai tuổi "
" Melia ? "
Cô bối rối trước câu nói của anh chàng, anh ấy nhìn nhầm chữ " B " với chữ " M " vì tay của cô nhỏ bé, ngắn tủn nên khó hình dung ra chữ. Nhìn thấy vẻ mặt hoảng loạn của cô bé , anh đưa tay lên biến ra một cuốn sổ cùng với bút viết. Tay còn lại anh vương lên trời, mới nãy còn đang mưa bây giờ trời đã ngừng nhưng bầu trời vẫn âm u.
" Viết đi! "
Belia nhận lấy cuốn sổ từ chỗ anh. Cô nghí ngoáy viết , rồi dùng hai tay đưa vở ra trước mặt anh.
* Em là Belia, 12 tuổi ♡ *
Anh nhìn vào dòng chữ rồi nhìn cái kí hiệu được viết ở cuối thắc mắc hỏi.
" Cái hình gì vậy? "
Belia không ngờ có người lại không biết cái kí hiệu phổ biến này cô vội giải thích cho anh.
* Là hình trái tim, trông như này nè *
Nói rồi cô đưa tay tạo hình trái tim cho anh xem. Anh chỉ nhìn rồi cũng thử làm theo.
" Như này? "
Belia mừng rỡ, cô gật đầu lia lịa rồi cười tươi . Anh nhìn nụ cười ấy có chút bất ngờ nhưng rồi lại quay mặt đi. Belia viết tiếp vào trong cuốn sổ rồi lại cho anh xem.
* Anh tên gì vậy? *
Anh chàng nhìn một lúc lâu như đang suy tư cái gì đó rồi anh nói .
" Tích vũ "
Cô có hơi ngỡ ngàng vì tên của anh ấy nghe cho chút khác biệt với ở đây. Cô nghĩ Tích Vũ là một người ở nơi khác đến, Cô lại viết tiếp.
* Anh sống ở đâu vậy? *
" Ở đây "
* Tên của anh khác quá *
" Nó xuất hiện ở trong đầu anh "
* Em có thể gọi anh bằng tên khác không? *
" Được "
Belia nhìn chàng trai trước mặt, anh ấy trông mỏng manh và có phần nhợt nhạt. Ở thành phố cô đang sống không có ai có mái tóc xanh mà đẹp như anh cả. Rồi cô nghĩ ngợi một lúc thì viết lên giấy.
* Em gọi anh là Blue nhé? *
Tích Vũ nhìn cái tên em ấy muốn gọi, có hơi phân vân, nghĩ ngợi nhưng rồi anh lắc đầu, quả nhiên anh vẫn là muốn được gọi bằng tên mình muốn hơn là để cô bé đặt tên cho mình. Thấy Tích Vũ tỏ vẻ không muốn, Belia đưa bộ mặt đáng thương cùng đôi mắt long lanh nhìn anh
Tích vũ mền lòng, anh thở dài rồi nói với Belia.
" Em có thể gọi anh như vậy nhưng anh vẫn là muốn em gọi anh bằng tên "
Belia gật đầu tỏ vẻ đồng ý thỏa thuận với anh . Khi này bụng cô bé bỗng réo lên , ổ bánh mì mà cô đang ăn dở đã bị kẹt ở bên ngoài kia rồi. Tích Vũ đứng dậy anh đi qua con sông rồi tiến đến chỗ tường sau đó quay lại nói với Belia
" Ngồi đó đợi anh "
Nói rồi Tích Vũ đi xuyên qua bức tường ra đến bên ngoài, anh biến ra một cái ô rồi đi trong mưa. Tiến đến một cửa tiệm bánh mì gần đó anh đưa những đồng tiền vàng lên trước mặt ông chủ và nói.
" Cho tôi mua hai ổ bánh mì mới ra lò "
Tích Vũ bấy giờ anh mới sững sờ, anh không thể nghe được bất cứ giọng nói nào. Ông chủ đang nói anh cũng không hiểu, nhìn đường phố tấp nập, người nói chuyện rộm rả xung quanh mà anh chẳng nghe được gì.
Ông chủ cấm lấy những đồng vàng bước vào bên trong lấy hai ổ bánh mì mới ra lò. Tích Vũ anh dùng bàn tay của mình, nhân lúc không ai để ý mà bọc lạnh túi bánh lại rồi hiên ngang rời đi.
Ngay sau khi anh đi ông chủ chuẩn bị trả tiền cho vị khách thì bất ngờ khi bên trong túi áo tạp dề của mình lại bị ướt. Những đồng tiền vàng đã biến mất, ông ngó ra bên ngoài nhưng lúc này Tích Vũ đã không còn ở đó
- Hình Minh Họa - Tích Vũ - Art by Anoki Aki - Pose : lụm đc
Updated 31 Episodes
Comments
💟♑️Ma Kết♑️💟
ác quá
2024-09-21
0
💟♑️Ma Kết♑️💟
bánh mì hư cũng không cho dungs là keo kiệt
2024-09-21
0
💟♑️Ma Kết♑️💟
có một bánh mì// ban phước một chút có sao đâu
2024-09-21
0