Nghe ra đối phương Ngộ Vân có ý đồ muốn giành đồ đệ với mình, sắc mặt Hồng đại sư không còn lạnh lùng nữa, mà là ẩn hiện một tia nộ khí, trừng mắt nhìn chằm chằm Ngộ Vân.
“Mời tôi đến giúp đỡ vậy mà lại có thái độ thế này, khà khà, ông đấy nha cả đời này đều như thế.:
Dừng lại một lúc Ngộ Vân quay đầu về phía phụ thân tôi, nói: “Anh là phụ thân của đứa trẻ này sao? Tôi tên là Ngộ Vân, tôi muốn thú nhận con trai của ông làm đồ đệ có được không?”
Ngô Vân hỏi phụ thân tôi, căn bản không quan tâm đến thần sắc của Hồng đại sư đã sắp giận đến mức phun lửa. Mà phụ thân tôi thì lại lắc đầu, tuy ông ấy vừa mới nghe thấy Ngộ Vân nói là đã hoàn tục rồi, nhưng phụ thân tôi vẫn không muốn tôi tiếp nhận ảnh hưởng của phật gia, vạn nhất sau này đi là hòa thượng vậy Âm gia chúng tôi thật sự phải tuyệt hậu rồi.
“Hừ.:
Thấy phụ thân tôi không đồng ý Hồng đại sư hừ nhẹ một tiếng, trong ngữ khí có chút đắc ý. Còn Ngộ Vân thì lại bất lực lắc đầu, nhưng lại không hề từ bỏ ý đồ, nói với Hồng đại sư.
“Đứa trẻ này còn nhỏ, đợi nó lớn lên rồi nói tiếp đi, lão Hồng, đồ đệ này tôi muốn tranh với ông.”
“Vậy để coi ông có bản lĩnh ra sao, đợi nó lớn lên rồi nói cũng được.”
Hồng đại sư không muốn tiếp tục đôi co chuyện này, sau đó lấy từ trên người ra mấy gói giấy lớn ném qua cho đường thúc tôi, nói với thúc ấy đây là thuốc của phụ thân tôi, sắc cho ông ấy uống, mỗi ngày hai lần, uống một tháng thân thể của phụ thân tôi sẽ có thể hồi phục được không ít.
“Đại sư, tôi muốn gặp vợ tôi.”
Lúc này phụ thân tôi mở miệng nói, Hồng đại sư nghe thấy lời nói của ông ấy chỉ nhẹ nhàng gật đầu, để cho đường thúc tôi dìu phụ thân tôi, sau đó xuất phát đi về hướng Đông Sơn.
Vừa ra đến ngoài sân bọn họ đã trông thấy Hồ Bát Gia vội vàng chạy trên đường, đến trước mặt Hồng đại sư rồi, Hồ Bát Gia cung kính hỏi thăm 1 tiếng, thở dốc nói:
“Đại sư, tôi nghe nói hôm qua ngài thi triển đạo pháp rồi, sao không nói với tôi một tiếng vậy, cũng không để cho tôi học hỏi một chút, đây đúng là bỏ lỡ một cơ hội cực kì tốt a.”
“Để cho ông xem ông cũng không hiểu, vô dụng thôi. Ta vẫn thấy ông vẫn nên chậm rãi vững vàng thì hơn, những thứ này không có duyên với ông. Ta tặng ông một lá bùa bình an,đây là thứ đồ hiếm có, cũng xem như đây là quả ngọt báo đáp ông đã giúp ta tìm thấy đứa trẻ này.”
Hồng đại sư nói chuyện rất thẳng thắn, làm cho Hồng Bát Gia đỏ bừng hết mặt, có điều ông ấy lại không dám nói gì, lúng ta lúng túng đứng bên cạnh Hồng đại sư.
“Nói ra thì ông và ta cũng xen như là co duyên, nếu không có ông ta cũng không tìm thấy đứa đồ đệ này. Như vầy đi, ông đi cùng ta đến chỗ mẹ nó xem thử, có thể học được bao nhiêu thì xem tạo hóa của ông.”
Thấy dáng vẻ Hồ Bát Gia như thế, Hồng đại sư suy nghĩ một lát, nói để ông ấy đi đến Đông Sơn. Chuyện này khiến Hồ Bát Gia mừng đến phát điên, hai tay múa may quay cuồng, người không biết tưởng ông thần nhập thân rồi ấy chứ.
“Bát Gia, không phải là chỉ cùng đi xem thôi sao, có cần phải mừng rỡ như thế này không?”
Hồ Bát Gia trước đây vô cùng cẩn trọng, đường thúc lớn như thế này rồi vẫn là lần đấu tiên nhìn thấy ông thất thái như thế.
“Ngươi biết cái rắm, Hồng đại sư là cao nhân chân chính, nhớ bùa chú và đèn mỡ heo ta dùng lúc khai quan của chị dâu ngươi không, đó đều là của Hồng đại sư cho.”
Bây giờ đường thúc mới biết, lần trước khai quan vật dùng Hồ Bát Gia dùng đều là của Hồng lão nhân gia cho, khó trách Hồ Bát Gia xem Hồng lão đầu giống như thần tiên.
Cũng không biết Ngộ Vân bao nhiêu tuổi, có điều nhìn thì không nhỏ hơn Hồng đại sư và Hồ Bát Gia, ông ấy đến từng tuổi này cõng theo một người lên núi mà giống như không cõng bất kì ai vậy, dọc đường còn vừa nói vừa cười, phụ thân tôi nhìn thấy bọn hovj đều bình thản như thế, trong lòng thầm cảm thán thân thể của lão nhân gia này đúng thật là tốt.
“Tạo nghiệt, cư nhiên lại xuống tay nặng như thế.”
Vừa đến trước huyệt mộ của mẫu thân tôi, Hồng đại sư lập tức nhíu mày nói, lúc này mộ phần của mẹ tôi vẫn cong để như ngày hôm đó bị đào bới ra, nắp quan tài mở tung, trên thân thể mẹ toi nhuốm đỏ một mảng lớn, máu cũng đã khô rồi. Phụ thân tôi vừa nhìn thấy mẫu thân tôi không kìm được nước mắt hô lên một tiếng ai óa, nước mắt không ngừng rơi xuống. Hai mắt của đường thúc cũng đỏ hoe, nước mắt rưng trào rưng rưng trong hốc mắt, trong lòng điên cùng mắng mỏ tên Tôn Đức Thăng kia không phải là người.
“Giống như tính toán của tooi, chỗ này quả là cực âm chia địa, hơ nữa âm khí đủ mà không tan, đã biễn chỗ này thành đất dưỡng thi rồi, chả trách có thể xuất hiện ra thi quỷ.”
Dừng lại một lúc, Hồng đại sư quay mặt nói với Hồ Bát Gia: “Bùa chú này dùng thế này sao? Lúc đầu ta đã nói qua vơi ông rồi, bùa chú này đối phó với cương thi, không phải phi quỷ.”
Ông cho rằng mấy ngọn đèn dầu mỡ heo của ông có thể nhốt được cô ấy sao? Nếu không phải cô ấy không muốn hai người, thì e là ông sớm đã chết không còn mạng rồi. Mây mà cố ấy vẫn chưa mất đi lý trí, bằng không sợ rằng nguyên cái thôn này của các người đã không còn nữa.”
Nhìn ra được Hồng đại sư rất tức giận, Hồ Bát Gia bị ông ta giáo huấn không dám nói câu nào, Hồng đại sư lại trừng mắt nhìn ông ấy rồi không để ý đến ông ấy nữa, sau đó lấy cái chuông ngày hôm qua từ trong túi màu vàng tùy thân ra, rồi nói:
“Mọi người lui lại đi, tôi phải gọi hồn cô ấy về. Chỗ này đã không thể làm huyệt mộ nữa rồi, linh hồn của cô ấy cũng không còn ở đây nữa, rất có thể cô ấy sớm đã rời khỏi nơi này rồi.”
Không nhiều lời, Hồng đại sư đốt hai lá buaf màu vàng vứt vào trước mộ, sau đó thấp giọng niệm thầm.
Khoảng trong vòng hai phút, đám người đường thúc cảm thấy được một trận gió âm từ bốn phía thổi về, khiến cho bọn họ nhịn không được mà run cầm cập.
Hồng đại sư chỉ nhắm mắt rung lắc cái chuông, cũng không quan tâm đến mấy chuyện đó, mãi đến sau khi chỗ này biến thành một nơi cực kỳ âm chướng Hồng đại sứ mới mở to mắt ra, nói với Ngộ Vân đang đứng bên cạnh:
“Siêu độ cho đám âm hồn này đi, cũng là tích thêm công đức cho ông.”
Gật gật đầu, Ngộ Vân cũng không nói gì, hai tay chấp vào nhau ngồi xếp bằng trên đất, từ trong lòng lấy ra một chuỗi phật châu, sau đó lập tức tụng niệm kinh văn.
Ngộ Vận vừa niệm kinh, khí tức âm chướng ở xung quanh nhất thời giảm đi không ít, ánh nắng vừa nãy còn mơ hồ âm u, bây giờ cũng trở nên sáng lạn.
Hồng đại sư lại bắt đầu lắc chuông, mãi đến gần mười lăm phút sau, ông mới dừng lại, quay đầu nói với phụ thân tôi: “Vợ của anh sắp đến rồi, đừng quá kích động.”
Lời nói của ông ấy vừa dứt, phụ thân tôi lập tức nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ từ phía tây bay đến. Bóng dáng đó mặc một chiếc áo bông có họa tiết hoa, quần dài màu xanh, tóc dài được búi trên đỉnh đầu, đôi mắt hạnh đào ngơ ngẩn nhìn phụ thân tôi, không phải là mẫu thân thì còn có thể là ai nữa chứ.
“Mỹ Vân.:
Nhìn thấy mẫu thân tôi, nước mắt của phụ thân lại lần nữa rơi xuống. Đường thúc và Hồ Bát Gia thì lại không hiểu đang có chuyện gì, bọn họ căn bản không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, phụ thân tôi gọi lên một tiếng này bọn họ liền bắt đầu nhìn về tứ phía, nhưng dù thế nào cũng không nhìn thấy được.
“Đừng nhìn nữa, cô ấy không muốn để các người nhìn thấy các người sẽ không thể nhìn thấy.”
Hồng đại sư kéo Hồ Bát Gia và đường thúc của tôi sang một bên, để bọn họ lưu lại cho phụ mẫu tôi một khoảng không gian nhất định. Lúc này Ngộ Vân cũng đã tụng niệm hoàn tất kinh văn, đứng dậy đi đến bên cạnh Hồng đại sư.
“Mỹ Vân.”
Lúc này phụ thân tôi lại bắt đầu mở miệng gọi lên một tiếng, sau đó thân thể liền ngã nhà sang một bên. Đường thúc nhìn thấy tình hình bèn sốt ruột muốn đi lên phía trước, nhưng lại bị Hồng đại sư giữ lại.
Chính ngay lúc này thúc ấy và Hồ Bát Gia đã nhìn thấy một cảnh vô cùng kỳ lạ, lúc thân thể của phụ thân sắp ngã nhào xuống thì bỗng dừng lại, thân thể chỉ nghiêng về một bên nhưng lại không ngã xuống đất.
Độ nghiêng đó chỉ tầm khoảng ba mươi độ, nhưng người bình thường chắc chắn là không thể nào làm ra trình độ như thế, càng huống hồ phụ thân tôi thân thể còn đang ngã nhào xuống.
Updated 179 Episodes
Comments