Chiều hôm đó, sau khi nghỉ ngơi một lúc, Long Vũ nhắn tin cho Thế Anh để hỏi cậu đã sẵn sàng chưa. Thế Anh trả lời ngay lập tức, bảo rằng cậu đã chuẩn bị xong. Họ hẹn gặp nhau tại cổng ký túc xá.
Khi Long Vũ tới, Thế Anh đã đứng chờ sẵn. Cậu trông có vẻ hồi hộp nhưng cũng rất phấn khích. Long Vũ mỉm cười và bảo: "Đi thôi. Tôi biết một quán cà phê rất hay gần đây."
Thế Anh gật đầu, cùng Long Vũ bước đi trên con đường lát đá dẫn ra khỏi khuôn viên trường. Không khí buổi chiều dịu nhẹ, làm tâm trạng của họ cũng trở nên thoải mái hơn.
Quán cà phê mà Long Vũ đưa Thế Anh tới có một không gian ấm cúng, với ánh đèn vàng nhè nhẹ và những bàn ghế gỗ xinh xắn. Họ chọn một bàn ở góc khuất, gần cửa sổ nhìn ra vườn cây xanh mát.
"Hãy thử món đặc biệt ở đây," Long Vũ gợi ý, đưa thực đơn cho Thế Anh.
Thế Anh nhìn qua thực đơn, mắt sáng lên khi thấy các món ăn và đồ uống đa dạng. "Tôi chọn món nào đây?" cậu hỏi.
"Cà phê sữa đá và bánh tiramisu ở đây rất ngon," Long Vũ trả lời. "Tôi thường gọi như vậy."
Thế Anh gật đầu, quyết định thử theo gợi ý của Long Vũ. Khi đồ ăn và thức uống được mang ra, Thế Anh cảm thấy hài lòng với sự lựa chọn của mình. Họ bắt đầu trò chuyện, từ những câu chuyện nhỏ nhặt về cuộc sống hàng ngày đến những kỳ vọng và ước mơ cho tương lai.
"Cậu thích gì nhất khi học ở đây?" Thế Anh hỏi, giọng điệu tò mò.
"Tôi thích môi trường học tập và những người bạn tốt," Long Vũ trả lời, nhìn thẳng vào mắt Thế Anh. "Nhưng tôi cũng muốn tìm hiểu thêm về bản thân mình và những khả năng của mình."
Thế Anh mỉm cười, cảm thấy gần gũi hơn với Long Vũ. "Tôi cũng vậy. Tôi muốn học hỏi nhiều điều mới và kết bạn với nhiều người. Tôi hy vọng chúng ta sẽ có một khoảng thời gian đáng nhớ ở đây."
“Chắc vậy.”
Cả hai cùng nhìn ra cửa sổ, cảm nhận không gian yên bình và thoải mái. Ngồi trong quán cà phê khoảng nữa tiếng Long Vũ lại dẫn Thế Anh đi chơi bowling cùng mình. Cậu hơi do dự một xíu nhưng vẫn đi theo. Hai người đến một khu vui chơi trong nhà với các trò chơi điện tử, bowling, hoặc sân trượt băng. anh gạ kèo thi đấu:
“Thế Anh chơi với tôi một trận bowling đi. Nếu cậu thua tôi sẽ nghe lời của cậu và ngược lại cậu sẽ nghe lời của tôi.”
Thế Anh hơi do dự trước lời thách đấu của Long Vũ. Cậu không thực sự giỏi trong các trò chơi thể thao, nhưng sự hào hứng trong ánh mắt của Long Vũ khiến cậu không thể từ chối.
"Được thôi," Thế Anh nói, mỉm cười nhẹ. "Nhưng cậu nhớ phải chấp tôi một lượt nhé."
Long Vũ gật đầu, vẻ tự tin hiện rõ trên khuôn mặt. "Tất nhiên rồi. Tôi sẽ để cậu chơi trước một lượt."
Họ bước vào khu vực chơi bowling. Không khí vui tươi và rộn ràng của những người chơi xung quanh khiến Thế Anh cảm thấy thoải mái hơn. Sau khi thuê giày và chọn bóng, Thế Anh tiến tới vạch ném. Cậu hít một hơi sâu, tập trung rồi thả bóng. Bóng lăn chậm chạp xuống làn đường và chỉ làm đổ được vài quả pin.
Long Vũ cười nhẹ nhàng. "Không tệ đâu. Cậu cần tập trung hơn một chút thôi."
Tới lượt Long Vũ, anh ném bóng với một động tác thuần thục và mạnh mẽ. Bóng lăn nhanh và chính xác, làm đổ toàn bộ các pin. Cả khu vực vang lên tiếng reo hò và cổ vũ. Thế Anh nhìn Long Vũ, thán phục kỹ năng của anh.
Lượt tiếp theo, Thế Anh cảm thấy có chút áp lực, nhưng cậu quyết định sẽ cố gắng hết sức. Cậu thả bóng một lần nữa, lần này kết quả tốt hơn, đổ được nhiều pin hơn trước. Long Vũ vẫn duy trì phong độ ấn tượng của mình, nhưng anh không quá áp đảo để Thế Anh cảm thấy bị áp lực.
Sau vài lượt chơi, kết quả cuối cùng vẫn nghiêng về Long Vũ. Anh giành chiến thắng, nhưng Thế Anh đã có một trận đấu khá tốt và cảm thấy hài lòng với những gì mình đã làm được.
Long Vũ nhìn Thế Anh, nụ cười trên môi. "Tôi thắng rồi. Cậu nhớ phải giữ lời hứa đấy."
Thế Anh cười gượng, gật đầu. "Tôi nhớ mà. Cậu muốn tôi làm gì?"
Long Vũ suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Tôi muốn cậu phải gọi tôi là 'Vũ ca' trong vòng một tuần. Thế nào?"
Thế Anh bật cười trước yêu cầu bất ngờ của Long Vũ. "Được thôi, Vũ ca. Nhưng cậu phải giúp tôi nếu tôi cần nha."
"Tất nhiên rồi," Long Vũ đáp, vẻ mặt nghiêm túc nhưng ánh mắt lại tràn đầy sự hài hước. "Cậu có thể dựa vào tôi bất cứ lúc nào."
Cả hai tiếp tục tận hưởng buổi chiều, chơi thêm vài trò chơi khác trong khu vui chơi. Những khoảnh khắc vui vẻ và tiếng cười khiến họ cảm thấy gần gũi và thân thiết hơn. Khi họ rời khỏi khu vui chơi, cả hai đều cảm thấy thoải mái và vui vẻ.
Trên đường trở về ký túc xá, Thế Anh nhìn Long Vũ, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm. "Cảm ơn Vũ ca. Tôi đã có một buổi chiều rất vui."
"Không có chi," Long Vũ đáp. "Tôi cũng vậy. Cậu là một người bạn rất thú vị."
Thế Anh mỉm cười, cảm nhận sự ấm áp trong lòng. Cậu biết rằng, từ nay, cuộc sống đại học của mình sẽ không còn cô đơn nữa. Cậu đã tìm thấy một người bạn thật sự, và điều đó khiến cậu cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Updated 21 Episodes
Comments