Chương 3.

Đưa Thế Anh về kí túc xá xong, Long Vũ mới yên tâm về nhà. Anh vừa lái xe vừa nhớ lại dáng vẻ nhút nhát của cậu, tự dưng mỉm cười.

“Cũng đáng yêu phết.”

Chẳng mất bao lâu anh đã về đến nhà chính của Hồ Gia, ba mẹ anh thấy con trai cưng về liền ra đón. Ba anh vui vẻ hỏi:

“Hồi hè con ở lỳ trong nhà riêng sao hôm nay lại về nhà chính vậy?”

Long Vũ mỉm cười đáp:

“Con chỉ về thăm một chút thôi, ba mẹ. Về nhà chính xa trường nên hơi bất tiện. Ở nhà riêng có chút buồn nên con muốn về đây một lát.”

Mẹ Long Vũ, với vẻ mặt hiền hậu, bước đến ôm lấy con trai:

“Lâu lắm rồi mới thấy con về nhà chính. Có nhớ những món ăn mẹ nấu không? Con chắc hẳn cũng cần ăn uống cho tốt.”

Long Vũ gật đầu:

“Dạ, con rất nhớ món ăn của mẹ. Con đói lắm rồi.”

Gia đình Long Vũ cùng nhau vào bữa tối. Trong khi ăn, ba mẹ anh không ngừng hỏi thăm về việc học tập và cuộc sống của anh, và Long Vũ kể cho họ nghe về những sự kiện gần đây và những kế hoạch sắp tới.

Khi bữa tối kết thúc, Long Vũ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Anh thư giãn trên ghế sofa, nhìn xung quanh căn nhà quen thuộc. Những kỷ niệm tuổi thơ ùa về, khiến anh cảm thấy như được trở về với chính mình.

Mẹ anh hỏi:

“Con có muốn ra ngoài dạo một vòng không? Dạo phố một chút cho thư giãn.”

Long Vũ suy nghĩ một chút rồi đáp:

“Có lẽ con sẽ ra ngoài đi dạo. Cảm ơn mẹ, ba.”

Anh đứng dậy, mặc áo khoác và ra khỏi nhà. Trong đêm tối, Long Vũ lang thang trên các con phố, tận hưởng sự yên bình và cảm giác quen thuộc của quê hương.

Lúc Long Vũ đang đi dạo thì phát hiện ra một bóng dáng khá quen đang cởi xe đạp thong thả cùng chiều với chiều anh đang đi. Anh bước vội lại gần và nhận ra đó là Thế Anh.

“Thế Anh, cậu đi dạo sao?”

Thế Anh nghe tiếng gọi của anh liền dừng xe, quay lại nhìn.

“Là Vũ ca. Trùng hợp quá. Tôi cũng đang đi dạo.”

Long Vũ mỉm cười, cảm thấy vui khi gặp Thế Anh ở đây. Anh không ngờ rằng cậu bạn nhút nhát lại có thể ra ngoài một mình vào buổi tối.

“Cậu ở ký túc xá ổn chứ?” Long Vũ hỏi, quan tâm.

“Tôi ổn. Mới đầu thì hơi lạ nhưng dần dần cũng quen,” Thế Anh trả lời, có vẻ vẫn còn hơi rụt rè khi nói chuyện.

“Vậy là tốt rồi. Chẳng hiểu sao hôm nay tôi lại nghĩ về cậu,” Long Vũ nói, cố gắng tạo không khí thoải mái hơn.

Thế Anh đỏ mặt. “Thực ra, tôi cũng nghĩ về Vũ ca. Hôm nay, cậu đưa tôi về khu ký túc xá, tôi thấy rất vui.”

“Cậu nên ra ngoài nhiều hơn. Không chỉ ở trong ký túc xá. Tôi biết một vài quán cà phê hay ở đây. Nếu cậu thích, có thể cùng tôi đi một vòng.”

“Cà phê? Nghe có vẻ thú vị,” Thế Anh gật đầu, mặc dù có vẻ vẫn còn ngại ngùng.

“Đi thôi, tôi biết một quán gần đây.” Long Vũ dẫn đầu, vừa đi vừa chỉ những điểm thú vị xung quanh. Những ánh đèn lấp lánh trên phố cùng với tiếng cười nói của mọi người tạo nên không khí ấm áp.

Họ đi qua một công viên nhỏ, nơi có cây cối xanh tươi và những chiếc ghế đá. Long Vũ dừng lại một chút, chỉ vào một chiếc ghế. “Chúng ta có thể ngồi ở đây một lát.”

Thế Anh săn sóc nhìn xung quanh, rồi từ từ đến ngồi bên cạnh Long Vũ. “Cảnh ở đây thật đẹp. Tôi không nhớ nơi này có cái này.”

“Đúng vậy, công viên này luôn có một cái gì đó thu hút. Tôi thường đến đây khi muốn có chút thời gian riêng cho mình,” Long Vũ chia sẻ, cảm thấy dễ gần hơn với Thế Anh.

Hai người bắt đầu trò chuyện thoải mái hơn. Thế Anh kể về những khó khăn khi bước vào cuộc sống đại học năm đầu tiên, Long Vũ thì chia sẻ về những kỷ niệm thú vị ở thành phố này. Thời gian trôi qua nhanh chóng, và sự ngại ngùng dường như tan biến khi họ cười đùa cùng nhau.

“Cảm ơn Vũ ca. Tôi thực sự rất thích buổi dạo chơi này,” Thế Anh nói với ánh mắt rạng rỡ.

“Sau này nếu có thời gian, chúng ta có thể thường xuyên đi dạo cùng nhau. Tôi biết nhiều nơi thú vị lắm,” Long Vũ đề nghị, thấy hài lòng khi cậu bạn bắt đầu cởi mở hơn.

“Thật tuyệt vời. Vũ ca biết nhiều thứ thật.” Thế Anh đáp, một nụ cười nhẹ thoáng hiện trên môi.

Họ ngồi lại một lúc lâu nữa, trò chuyện và cảm nhận không khí về đêm, khi ánh sáng từ những ngọn đèn đường chiếu xuống mặt đất, làm cho mọi thứ trở nên lung linh hơn. Long Vũ cảm thấy vui vẻ với sự kết nối mới mẻ này, như thể Thế Anh đã mang lại cho anh một sắc thái tươi sáng hơn trong cuộc sống bận rộn của mình.

Long Vũ mượn xe đạp của Thế Anh chở cậu đi một vòng. Lần đầu đi xe đạp kiểu này làm cậu hơi ngượng ngùng. Họ tiếp tục đạp xe qua những con phố nhỏ, lòng đầy nỗi háo hức. Long Vũ cảm nhận được niềm vui và sự tự do qua từng nhịp pedan trên chiếc xe đạp. Thế Anh ngồi phía sau, có vẻ hơi lo lắng nhưng cũng không giấu được nụ cười tươi.

“Cậu không cảm thấy sợ khi ngồi phía sau sao?” Long Vũ hỏi với giọng cười hào hứng.

“Có hơi hồi hộp, nhưng tôi lại thấy thú vị,” Thế Anh đáp, nắm chặt vào tay vịn. Cậu không thể không cảm thấy phấn khởi khi được trải nghiệm điều gì đó mới mẻ.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play