Long Vũ đưa Thế Anh về lớp, lòng trĩu nặng nhưng cũng đầy quyết tâm. Cậu ngồi xuống chỗ của mình, vẫn còn run rẩy nhưng lòng đã nhẹ nhõm hơn. Anh ngồi cạnh, nắm chặt tay cậu như một lời hứa bảo vệ.
Suốt ba tiết còn lại của buổi học, Long Vũ chăm chú nghe giảng nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn Thế Anh. Anh không chỉ lo lắng cho bạn mình, mà còn cảm thấy trách nhiệm của một người bảo vệ. Ánh mắt của Long Vũ hiện lên sự kiên định, như muốn khẳng định rằng anh sẽ luôn ở bên cạnh Thế Anh, bất kể chuyện gì xảy ra.
Long Vũ biết rằng việc này sẽ không kết thúc dễ dàng và sẽ cần thời gian để giải quyết tận gốc vấn đề. Nhưng cậu sẵn sàng đối mặt với tất cả để bảo vệ người bạn quan trọng của mình. Những khó khăn phía trước có thể là thử thách lớn, nhưng Long Vũ muốn Thế Anh luôn ở bên cạnh mình, mãi mãi.
Tan học, Long Vũ rủ Thế Anh về nhà mình ăn trưa. Cậu hơi do dự nhưng chưa kịp nói gì thì anh đã kéo cậu chạy đi rồi.
Về đến nhà, Long Vũ chuẩn bị một bữa trưa đơn giản nhưng ấm cúng với cơm và vài món ăn yêu thích của Thế Anh mà có lần anh nghe cậu nói. Ngồi đối diện nhau, hai người vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ. Thế Anh dần cảm thấy thoải mái hơn, tiếng cười của cậu vang lên trong gian bếp nhỏ, xua tan đi mọi lo âu. Quản gia đứng gần đấy nhìn hai người cười nói vui vẻ cũng yên lòng.
“Hai người cũng có tướng phu thê...” ông nghĩ thầm.
Sau bữa trưa, Long Vũ và Thế Anh ngồi lại bàn, mở sách vở ra và bàn về lịch học buổi chiều. Cả hai có hai tiết tự học, sau đó là một tiết toán và một tiết Anh văn. Long Vũ giảng giải những chỗ Thế Anh còn chưa hiểu, giúp cậu chuẩn bị tốt cho các tiết học sắp tới.
Chiều đến, hai người cùng nhau đến trường. Tiết tự học trôi qua nhanh chóng với sự tập trung cao độ của cả hai. Tiết toán và Anh văn cũng diễn ra suôn sẻ, nhờ sự chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước.
Kết thúc buổi học, Long Vũ và Thế Anh cùng nhau đến phòng câu lạc bộ Âm Nhạc để tập đàn guitar. Thế Anh bắt đầu chơi guitar, từng ngón tay nhẹ nhàng di chuyển trên dây đàn, tạo nên những giai điệu êm ái.
Long Vũ lắng nghe chăm chú, thi thoảng nhắm mắt lại để tận hưởng từng âm thanh vang lên. Khi Thế Anh chơi xong một đoạn, Long Vũ mỉm cười và nhận xét, “Cậu chơi hay lắm, nhưng đoạn chuyển này nếu cậu bấm mạnh hơn một chút thì âm thanh sẽ rõ ràng hơn.”
Thế Anh gật đầu, thử lại theo lời chỉ dẫn của Long Vũ. Tiếng đàn vang lên mạnh mẽ hơn, giai điệu trở nên hoàn chỉnh. Long Vũ vỗ tay khen ngợi, “Đúng rồi! Cậu có năng khiếu thật đấy, chỉ cần luyện tập thêm một chút là sẽ chơi được hoàn hảo thôi.”
Thế Anh cười tươi, cảm thấy phấn khởi và tự tin hơn. “Cảm ơn cậu, Long Vũ. Nhờ cậu mà tôi mới tiến bộ nhanh như vậy.”
Long Vũ nhìn Thế Anh, ánh mắt đầy tự hào. “Tôi sẽ luôn ở đây, giúp đỡ và bảo vệ cậu. Đừng lo lắng gì cả.”
Hai người tiếp tục buổi tập đàn, tiếng cười và tiếng đàn hòa quyện vào nhau, tạo nên một không gian ấm áp và đầy ý nghĩa. Trong khoảnh khắc đó, Long Vũ nhận ra rằng tình bạn và sự bảo vệ của anh dành cho Thế Anh chính là điều quan trọng nhất, vượt qua mọi khó khăn và thử thách phía trước.
Hai người tập thêm một lúc nữa thì bạn bè trong câu lạc bộ cũng đến. Cả câu lạc bộ cùng chơi nhạc, tạo nên một không gian vui vẻ và ấm áp. Trong phòng câu lạc bộ, tiếng đàn guitar hòa quyện với tiếng trống, piano và giọng hát của các thành viên khác tạo nên một giai điệu tuyệt vời.
Sau đó, Long Vũ và Thế Anh cùng nhau chơi một bản nhạc mà cả hai đều yêu thích. Thế Anh tập trung vào từng nốt nhạc, từng giai điệu, trong khi Long Vũ theo dõi và hỗ trợ cậu.
Khi bản nhạc kết thúc, mọi người vỗ tay khen ngợi. Một người bạn trong câu lạc bộ nói, "Hai cậu chơi ăn ý quá, đúng là cặp đôi hoàn hảo!"
Thế Anh đỏ mặt, còn Long Vũ chỉ cười nhẹ và nói, "Trong hai tháng này, chúng tôi đã tập luyện cùng nhau rất nhiều. Nhờ có Thế Anh giúp đỡ, tôi mới chơi tốt như vậy."
Cả câu lạc bộ tiếp tục buổi tập với những bài hát khác nhau, mỗi người đều góp phần tạo nên những giai điệu tuyệt vời. Long Vũ và Thế Anh thường nhìn nhau và cười, cảm nhận được sự gắn kết và tình bạn sâu sắc giữa hai người.
Sau buổi tập đầy thú vị, khi mọi người bắt đầu thu dọn và ra về, Long Vũ nhìn Thế Anh và nói, "Cậu có muốn đi dạo một chút không? Tôi biết một quán trà sữa nhỏ gần đây, rất yên tĩnh và thoải mái."
Thế Anh gật đầu đồng ý, "Được thôi, tôi cũng muốn nghỉ ngơi và trò chuyện thêm một chút."
Hai người rời khỏi trường, đi bộ dọc theo con đường quen thuộc. Quán trà sữa nhỏ nằm trong một con hẻm yên tĩnh, với ánh đèn ấm áp và không gian thân thiện. Long Vũ và Thế Anh chọn một góc nhỏ, gọi hai ly trà sữa và bắt đầu trò chuyện về những kỷ niệm, những ước mơ và cả những khó khăn mà họ đã cùng nhau vượt qua.
Thế Anh nhìn Long Vũ, trong mắt hiện lên sự biết ơn, "Cảm ơn cậu, Long Vũ. Nhờ có cậu mà tôi mới có được sự tự tin và cảm giác an toàn này. Cậu là người bạn quan trọng nhất của tôi."
Long Vũ mỉm cười, nắm lấy tay Thế Anh và nói, "Tôi cũng cảm thấy vậy. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, luôn bảo vệ và hỗ trợ nhau. Đừng bao giờ quên điều đó."
“Ừ. Tôi sẽ không quên. Cậu có muốn qua thành phố B chơi khi rảnh rỗi không?” Thế Anh vui vẻ hỏi.
Long Vũ gật đầu ngay. Thế Anh nhỏ giọng hỏi:
“Thứ Bảy tuần này tôi sẽ đi xe bus về cô nhi viện thăm mẹ Sơ đã nuôi tôi từ nhỏ. Cậu đi cùng không?”
“Tôi sẽ đi. Tôi sẽ qua đón cậu.”
Hai người ngồi đó, trong không gian ấm áp của quán trà sữa, cảm nhận được sự gắn kết sâu sắc và tình bạn vững bền.
Updated 21 Episodes
Comments
Katira_Shary
Chuẩn quá ông ơi (≧∀≦)
2024-08-08
1