Một tuần sau tai nạn, Thế Anh dần tỉnh dậy. Cậu mở mắt, ánh sáng làm cậu khó chịu, nhưng ngay khi thấy Long Vũ, một cảm giác quen thuộc trỗi dậy trong lòng cậu. Tuy nhiên, đầu óc vẫn mơ hồ và trí nhớ thì nhạt nhòa.
“Anh... anh là ai? Đây là đâu? Sao...sao tôi lại ở đây? Đừng nhìn nữa, nói cho tôi biết đi.” Thế Anh hỏi, giọng còn yếu ớt.
Long Vũ đứng dậy, bước đến bên giường Thế Anh, nắm chặt tay cậu. “Em tỉnh lại rồi... Anh đây, Long Vũ đây. Đây là bệnh viện..”
Thế Anh nhìn Long Vũ, đôi mắt có phần lạ lẫm. “Long Vũ là ai? Em cảm thấy mình biết anh nhưng... không thể nhớ được.”
Nỗi đau và sự tuyệt vọng hiện rõ trên gương mặt Long Vũ. “Anh là chồng của em. Em bị tai nạn, nhưng anh luôn bên cạnh em. Em không nhớ được sao? Em đã mang thai, và đứa bé...”
Thế Anh ngước lên, cố gắng tập trung, nhưng những ký ức vẫn lẩn khuất. “Em xin lỗi... Em không nhớ gì cả...Đứa trẻ nào? Nó dễ thương không?”
Long Vũ cảm thấy như tim mình bị xé toạc khi nghe câu hỏi của Thế Anh. Anh nắm chặt tay cậu, giọng trầm và đau khổ. “Em... em đã mang thai một đứa bé. Nó sẽ là con của chúng ta. Nhưng... đứa bé đã không còn nữa, em à.”
Thế Anh cảm thấy nỗi đau trên khuôn mặt Long Vũ, dù cậu không hoàn toàn hiểu được những gì đã xảy ra. Cảm giác trống rỗng và hụt hẫng khiến cậu không biết phải làm gì.
“Thật xin lỗi... Anh à, em không hiểu sao mọi chuyện lại như thế này,” Thế Anh thì thầm, đôi mắt rưng rưng.
Long Vũ cố gắng giữ bình tĩnh, dù nước mắt đã lăn dài trên má. “Không sao đâu, em. Điều quan trọng nhất là em đã tỉnh lại. Từ từ em sẽ nhớ lại thôi. Chúng ta sẽ tìm cách để em hồi phục dù ký ức có mất đi.”
Thế Anh nhìn vào mắt Long Vũ, thấy sự đau đớn và kiên nhẫn trong ánh nhìn của anh. “Anh đã luôn ở bên em sao? Như thế được bao lâu rồi?”
“Khoảng 8 năm hơn.” Long Vũ đáp, giọng đầy cảm xúc. “Và anh sẽ tiếp tục ở bên em.”
Ba mẹ Long Vũ đứng gần đó, họ nhìn nhau và thở dài. Chẳng biết phải làm gì. Thế Anh bắt đầu cảm thấy chút ít bình tĩnh hơn khi nhận ra sự hiện diện và tình yêu của Long Vũ. Dù trí nhớ còn mơ hồ, nhưng tình cảm của Long Vũ là điều chắc chắn nhất mà cậu cảm nhận được trong lúc này. Cậu cố gắng nhắm mắt lại, thầm nghĩ về những gì đã mất, và tự nhủ rằng sẽ phải cố gắng để tìm lại những ký ức đã trôi tuột đi.
Thế Anh bắt đầu dần dần hồi phục về mặt thể chất, nhưng trí nhớ của cậu vẫn là một mảnh ghép chưa hoàn chỉnh. Những ký ức về quá khứ, về cuộc sống trước tai nạn, vẫn còn lấp lửng như những mảnh vỡ rải rác. Mỗi ngày, Thế Anh đều cố gắng tham gia vào các liệu pháp phục hồi chức năng và các cuộc trò chuyện với gia đình, hy vọng tìm lại được những ký ức đã mất.
Long Vũ bên cạnh Thế Anh mọi lúc mọi nơi, không chỉ hỗ trợ về mặt thể chất mà còn động viên tinh thần cậu. Anh đọc sách cho Thế Anh nghe, kể lại những câu chuyện của hai người, và thường xuyên đưa ra những bức ảnh và kỷ vật để gợi nhớ. Những buổi chiều yên tĩnh, Long Vũ sẽ ngồi bên giường, nắm tay Thế Anh và kể về những ký ức quý báu mà họ đã chia sẻ.
“Em nhớ không? Chúng ta đã cùng nhau đi dã ngoại vào mùa thu năm ngoái. Em đã làm một bữa tiệc picnic dưới gốc cây lớn, và chúng ta đã cười đùa cả ngày,” Long Vũ nói, ánh mắt đầy hy vọng.
Thế Anh lắng nghe, đôi mắt lắng đọng. Mặc dù cậu không thể nhớ được những chi tiết cụ thể, nhưng cảm giác ấm áp và yêu thương trong giọng nói của Long Vũ làm cậu cảm thấy an toàn và bình yên.
“Em cảm thấy như có điều gì quen thuộc, nhưng không thể nhớ được. Anh biết không, những gì anh kể thật đẹp, và em muốn mình có thể nhớ lại hết mọi thứ,” Thế Anh thì thầm.
Long Vũ mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ về cậu. “Không sao đâu. Điều quan trọng là em đang dần hồi phục, và chúng ta sẽ tiếp tục tạo ra những kỷ niệm mới. Dù quá khứ có như thế nào, anh luôn ở đây, và chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng tương lai.”
Ngày qua ngày, Thế Anh cảm thấy mình dần dần tìm lại được chút ít ký ức. Những mảnh ghép nhỏ bé bắt đầu quay về, mặc dù không phải tất cả, nhưng đủ để tạo nên một bức tranh rõ ràng hơn. Cảm giác về tình yêu và sự quan tâm của Long Vũ là nguồn động viên lớn nhất cho cậu.
Một buổi sáng, khi ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua cửa sổ, Thế Anh cảm thấy một cảm giác quen thuộc. Cậu mở mắt, nhìn Long Vũ đang ngồi bên giường với một nụ cười dịu dàng.
“Anh, em cảm thấy mình đã nhớ lại một chút gì đó. Em không chắc chắn, nhưng... em cảm thấy như mình đã có một cuộc sống hạnh phúc bên anh. Điều đó có đúng không?” Thế Anh hỏi, ánh mắt đầy hi vọng.
Long Vũ nắm chặt tay cậu, mắt long lanh. “Đúng rồi, em. Chúng ta đã có một cuộc sống hạnh phúc, và anh tin rằng em sẽ nhớ lại nhiều hơn nữa.”
Thế Anh mỉm cười yếu ớt, cảm nhận được tình yêu sâu sắc từ Long Vũ. “Cảm ơn anh. Em sẽ cố gắng nhớ lại và cùng anh tiếp tục cuộc hành trình này.”
Cuộc sống dần trở lại bình thường, mặc dù vẫn còn những thách thức và khó khăn. Long Vũ và Thế Anh tiếp tục cùng nhau xây dựng lại cuộc sống, tạo ra những kỷ niệm mới và đón nhận những ngày tươi đẹp phía trước. Mỗi ngày trôi qua là một bước tiến, và dù những ký ức còn lấp lửng, tình yêu và sự kiên nhẫn đã giúp họ vượt qua mọi thử thách, cùng nhau xây dựng một tương lai đầy hy vọng và hạnh phúc.
Updated 21 Episodes
Comments