Chương 2

Khi bản nhạc vừa dứt, Thái hậu mở mắt, ánh nhìn hướng về Uyển Nhi tràn đầy sự cảm kích và tán thưởng. “Nàng thật sự đàn rất hay. Âm nhạc của nàng không chỉ là niềm vui cho tai mà còn là liều thuốc cho tâm hồn.”

Uyển Nhi khẽ cúi đầu, đôi má nàng ửng hồng một cách dễ thương. “Cảm ơn Thái hậu. Uyển Nhi rất vui khi có thể mang lại cảm giác dễ chịu cho người.”

Ngọc Sen mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng. “Nơi đây có vẻ rất yên bình, nhưng nàng không nên sống một mình như vậy. Ta sẽ nghĩ đến cách cải thiện điều này để nàng có thể sống vui hơn.”

Uyển Nhi cảm động trước sự quan tâm chân thành của Thái hậu. Nàng cảm nhận được một tia sáng mới trong cuộc sống đơn độc của mình, hy vọng rằng những thay đổi tích cực sẽ đến trong tương lai.

“Cảm ơn lòng tốt của Thái hậu, nhưng Uyển Nhi không cần lắm đâu. Mong người đừng mang đến,” nàng từ chối một cách khiêm tốn.

Ngọc Sen cười dịu dàng và nói: “Nàng thật cứng đầu. Từ nay, ta sẽ thường xuyên đến thăm nàng hơn. À, đừng gọi một tiếng 'Thái hậu', hai tiếng 'Thái hậu' có được không?”

Uyển Nhi khẽ chớp mắt, đôi tay nắm chặt vạt áo như để giữ bình tĩnh trước những lời bất ngờ từ Thái hậu. “Vậy… Uyển Nhi nên gọi người là gì đây?”

Ngọc Sen cười nhẹ, ánh mắt thoáng qua sự dịu dàng mà Uyển Nhi chưa bao giờ thấy trước đây. “Hãy gọi ta là Ngọc Sen, hay đơn giản là... Sen hay tỷ tỷ, đều được. Không cần phải giữ lễ nghi quá mức khi chỉ có hai chúng ta.”

Uyển Nhi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Nàng chưa từng nghĩ Thái hậu lại có thể đối xử với mình một cách gần gũi như vậy. “Nhưng… điều này…”

Ngọc Sen chậm rãi bước gần hơn, đôi mắt màu tím sâu thẳm ánh lên sự ấm áp. “Nàng không cần phải lo lắng. Ta chỉ muốn nàng cảm thấy thoải mái khi ở bên ta, như một người muội muội thân thiết.”

Uyển Nhi cảm nhận một luồng ấm áp dâng lên trong lòng. Nàng gật đầu nhẹ, cảm nhận sự chân thành trong lời nói của Thái hậu. “Nếu Thái hậu… à không, nếu tỷ đã nói vậy, muội xin tuân theo.”

Ngọc Sen mỉm cười, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào mái tóc mềm mại của Uyển Nhi. “Vậy mới đúng. Chúng ta sẽ thưởng thức những giây phút yên bình này, không phải dưới danh nghĩa Thái hậu và Quý Phi, mà như một cặp tỷ muội thân thiết.”

Uyển Nhi lặng lẽ nhìn Ngọc Sen, trái tim nàng như bị chiếm trọn bởi ánh mắt dịu dàng đó. Một cảm giác gần gũi nhưng cũng rất đỗi xa lạ, dường như nàng vừa khám phá ra một khía cạnh hoàn toàn mới về vị Thái hậu kiêu sa này. Liệu đây có phải là khởi đầu mới, một mối quan hệ vượt qua những khuôn khổ lễ nghi trong cung điện?

Trái tim Uyển Nhi như muốn nói nhiều điều, nhưng nàng chỉ biết cúi đầu, che giấu nỗi xao xuyến đang dâng trào. “Uyển Nhi xin nghe theo lời của... tỷ.”

Ngọc Sen cười nhẹ, vẻ mặt hài lòng. “Thế mới ngoan. Từ nay, ta sẽ đến thăm nàng thường xuyên hơn. Ta muốn nhìn thấy nàng cười, muốn nàng tìm thấy niềm vui trong cuộc sống cô đơn này.”

Uyển Nhi khẽ gật đầu, lòng tràn đầy biết ơn và xúc động. Nàng không thể ngờ rằng, trong những ngày tháng cô độc nhất, nàng lại tìm thấy được sự ấm áp từ người mà nàng chưa từng nghĩ đến. Triệu Ngọc Sen – vị Thái hậu lạnh lùng, cao quý – giờ đây trở nên gần gũi và thân thiết đến lạ. Những ngày tháng phía trước, liệu có phải sẽ mang đến những thay đổi mà nàng chưa từng dám mơ?

“Uyển Nhi, Uyển Nhi…”

Uyển Nhi đang lạc trong dòng suy nghĩ, bỗng giật mình khi nghe tiếng gọi của Ngọc Sen.

“Tỷ... tỷ gọi muội sao?”

“Chứ kêu ai ở đây nữa? Sao muội tự dưng im lặng thế?”

“Không... không có gì đâu. Tỷ đừng bận tâm.”

“Không sao thì thôi. Muội lại đây.”

Ngọc Sen ra hiệu cho Uyển Nhi lại gần mình. Nàng có chút hoang mang nhưng vẫn lại gần. Vừa đến gần, nàng đã bị cô kéo xuống ngồi trong lòng mình và ôm chặt nàng từ phía sau.

"Ngọc Sen, tỷ làm gì vậy?"

"Ôm muội muội dễ thương của mình. Lại gần mới thấy, muội thật sự rất nhỏ nhắn và xinh đẹp, lại thơm nữa." Ngọc Sen vừa thì thầm với nàng, vừa áp sát người vào lưng nàng, ôm chặt như thể cô sợ nàng sẽ chạy mất khi cô thả ra vậy.

Uyển Nhi cảm thấy tim mình đập loạn nhịp. Sự gần gũi đột ngột này khiến nàng cảm thấy bối rối. Hơi thở của Ngọc Sen ấm áp phả vào tai nàng, tạo nên cảm giác vừa ngọt ngào vừa ngượng ngùng. Chưa bao giờ Uyển Nhi nghĩ mình lại được Thái hậu ôm chặt như vậy, cảm giác này vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, như thể đã từ rất lâu nàng mới có được một vòng tay an toàn và ấm áp đến thế.

"Tỷ... tỷ làm muội ngại quá..." Uyển Nhi thì thầm, đôi tay nhỏ nhắn chạm nhẹ vào đôi tay của Ngọc Sen đang quấn quanh eo mình.

"Ngại gì chứ?" Ngọc Sen cười khẽ, giọng nói trầm ấm. "Muội xứng đáng được yêu thương. Phu quân của ta đã lãng quên này nhưng ta đã gặp nàng một lần và không thể quên được.Từ nay, ta sẽ dành cho muội nhiều sự quan tâm hơn. Không chỉ là Thái hậu, mà còn là một người tỷ tỷ thật sự."

Uyển Nhi cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Ngọc Sen, nhưng trong lòng nàng vẫn còn đôi chút ngập ngừng. "Nhưng... muội không muốn gây phiền hà cho tỷ. Muội... chỉ là một Quý Phi thất sủng nhỏ bé, không xứng đáng được nhận những điều này..."

Hot

Comments

Hạ Ly

Hạ Ly

Vượt quá xa rồi, thông thường lễ nghi trong cung rất rõ. Nhưng mà trừ khi được đối phương cho phép, bớt dần một phần lễ nghi khắt khe đó

2024-12-02

1

Hạ Ly

Hạ Ly

Tội nghiệp cho các phi tần thời ấy, ngoại trừ Hoàng Hậu ra thì các phi tần gần như bị xem là đồ bỏ đi

2024-12-02

0

Hạ Ly

Hạ Ly

Chắc có thể do Thái Hậu từng trải qua những sự việc tồi tệ, nên lạnh lùng, tỏ vẻ cao quý như thể bảo vệ chính mình

2024-12-02

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play