Ngọc Sen nhẹ nhàng xoay Uyển Nhi lại, nhìn thẳng vào mắt nàng, ánh mắt đầy sự kiên quyết. "Muội không được nói như vậy. Trong mắt ta, muội là một bé mèo nhỏ xinh đẹp và giỏi giang mà ta rất yêu thương. Ta muốn bảo vệ và chăm sóc muội, để muội không bao giờ cảm thấy cô đơn hay buồn bã nữa."
Uyển Nhi cảm thấy trái tim mình như tan chảy trước những lời nói ấy. Nàng chưa từng nghĩ rằng một ngày nào đó, mình lại nhận được sự quan tâm đặc biệt từ Thái hậu. Cảm giác ấm áp, dịu dàng mà nàng chưa từng biết đến dần dâng lên trong lòng.
"Muội thật sự... rất biết ơn tỷ..." Uyển Nhi nói nhỏ, giọng nàng run run vì xúc động.
Ngọc Sen cười nhẹ, rồi nhẹ nhàng cúi xuống, hôn lên trán Uyển Nhi một cái thật dịu dàng. "Hãy để ta là điểm tựa cho muội."
Uyển Nhi cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa từ nụ hôn ấy. Nàng gật đầu, cảm thấy an yên trong lòng. Dù tương lai có ra sao, nàng biết rằng từ giây phút này, nàng không còn một mình nữa. Ngọc Sen, vị Thái hậu mà nàng từng nghĩ là lạnh lùng và xa cách, giờ đây đã trở thành người mà nàng có thể tin tưởng, dựa vào.
Vòng tay của Ngọc Sen siết chặt hơn, và Uyển Nhi cũng dần thả lỏng mình trong sự ôm ấp ấm áp ấy. Nàng không biết tương lai sẽ như thế nào, nhưng ít nhất bây giờ, nàng có một nơi an toàn, một người tỷ tỷ yêu thương mình hết mực. Và điều đó, với nàng, là đủ để khiến trái tim nàng cảm thấy hạnh phúc.
Cả hai đang yên lặng, tận hưởng cảm giác ấm áp khi ở cạnh nhau thì một tiếng gọi vang lên.
"Thái hậu, đến giờ trưa rồi ạ. Người nên hồi cung sớm để nghỉ ngơi." Tiểu Đào đứng ở ngoài cửa nói vọng vào.
"Ta sẽ về sớm. Ngươi về trước đi." Ngọc Sen đáp, có chút bực bội trong lòng. Cô quay lại với Uyển Nhi rồi thì thầm với nàng.
"Xin lỗi mèo nhỏ, ta phải về rồi. Chiều ta lại đến nhé. Khi đến sẽ mang theo quà cho muội. Kẹo hồ lô được không?"
Uyển Nhi khẽ gật đầu, đôi mắt vẫn còn luyến tiếc khi nghe lời từ biệt của Ngọc Sen. "Vâng, tỷ về nghỉ ngơi đi. Muội sẽ đợi tỷ chiều nay."
Ngọc Sen mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Uyển Nhi một lần nữa trước khi đứng dậy. Cô cảm nhận được sự lưu luyến trong ánh mắt của nàng, và điều đó khiến lòng cô không khỏi xao xuyến.
"Nhớ ăn uống đầy đủ nhé," Ngọc Sen nói, giọng điệu dịu dàng nhưng không kém phần quan tâm. "Ta sẽ quay lại sớm thôi."
Uyển Nhi cúi đầu, che giấu nụ cười hạnh phúc trên môi. "Muội sẽ nhớ lời tỷ dặn."
Ngọc Sen nhìn Uyển Nhi lần cuối, rồi quay người rời khỏi phòng. Bước chân cô nhẹ nhàng nhưng trong lòng lại có một sự quyến luyến khó tả. Uyển Nhi đã chiếm một vị trí đặc biệt trong trái tim cô từ lần đầu cả hai gặp nhau khi nàng mới vào cung rồi nhưng vì khó gặp nhau nên cả hai cũng chưa từng gặp lại cho đến hôm nay và cô biết rằng từ nay, cô sẽ không bao giờ để Uyển Nhi phải cảm thấy cô đơn nữa.
Khi Ngọc Sen vừa ra đến cửa, cô quay lại, đôi mắt đầy sự ấm áp. "Muội có điều gì muốn nhắn nhủ trước khi ta đi không?"
Uyển Nhi ngước lên, đôi mắt trong sáng và ngây thơ nhìn thẳng vào Ngọc Sen. "Muội chỉ muốn nói... cảm ơn tỷ rất nhiều, vì tất cả."
Ngọc Sen mỉm cười dịu dàng, trái tim cô như được sưởi ấm bởi lời nói chân thành của Uyển Nhi. "Ta sẽ luôn ở đây vì muội, mèo nhỏ của ta."
Nói rồi, Ngọc Sen nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, để lại Uyển Nhi với những cảm xúc khó tả. Khi cánh cửa khép lại, Uyển Nhi ngồi lặng lẽ, trái tim nàng đập loạn nhịp. Những lời nói, cử chỉ và sự quan tâm từ Ngọc Sen vẫn còn đọng lại trong tâm trí nàng, như một kỷ niệm đẹp đẽ mà nàng sẽ mãi mãi ghi nhớ.
Thái hậu Ngọc Sen về Khang Thọ Cung để dùng bữa trưa nhưng lúc nào tâm hồn cũng thẩn thơ nhớ về khuôn mặt ngại ngùng của người phụ nữ xinh đẹp mà cô ôm chặt lấy lúc ban nãy.
"Thật sự rất đẹp. Ước gì ta là hoàng đế nhỉ? Ta sẽ sủng ái nàng hết mức, con mèo nhỏ nhắn xinh đẹp ấy..." Ngọc Sen nghĩ thầm rồi lại cười một mình làm Tiểu Đào đứng bên hầu hạ không khỏi tò mò, bạo dạng hỏi: " Thái hậu, người cười về điều gì vậy?"
Ngọc Sen đang vui, không trách Tiểu Đào hỏi chuyện riêng của mình, dịu dàng đáp.
"Ta đang vui. Uyển Nhi thật sự rất đẹp và ngoan hiền."
Tiểu Đào có chút bất ngờ vì Thái hậu ngày thường ít khi khen ai nay lại khen ngợi vị Quý Phi kia.
Sau khi dùng bữa xong, Thái hậu Ngọc Sen nghỉ ngơi đến chiều (3 giờ chiều). Sau đó, cô ngồi thảnh thơi uống trà trong phòng, tâm hồn vẫn không rời khỏi hình ảnh của Uyển Nhi. Những suy nghĩ về nàng khiến Ngọc Sen cảm thấy lòng mình trở nên ấm áp và tràn đầy năng lượng. Cô quyết định thực hiện lời hứa với "mèo nhỏ" của mình.
Ngọc Sen nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, rồi quay sang Tiểu Đào, người đang đứng chờ lệnh bên cạnh. "Tiểu Đào, chuẩn bị một ít kẹo hồ lô cho ta. Loại ngọt nhất và ngon nhất, ta muốn mang cho Uyển Nhi làm quà."
Tiểu Đào cúi đầu đáp, không giấu nổi sự ngạc nhiên trước sự quan tâm đặc biệt mà Thái hậu dành cho Uyển Nhi. "Dạ, thưa Thái hậu. Tiểu Đào sẽ chuẩn bị ngay lập tức."
Updated 21 Episodes
Comments
Hạ Ly
Uyển Nhi đừng buồn nha, dù gì bị Hoàng Đế thất sủng cũng k phải cái nhục nhã đâu, dù có cái danh đó nhưng cũng chỉ là vô phương mà thôi
2024-12-02
2
Hạ Ly
/Chuckle//Chuckle/ Thái Hậu yêu Uyển Nhi rồi sao? Sao mà thấy cứ cười hoài, còn nghĩ về Uyển Nhi nữa chứ /Chuckle//Chuckle/
2024-12-02
2
Hạ Ly
Uyển Nhi phải tin vào tương lai phía trước, chứ đừng quan tâm đến những lời nói đầy vô nghĩa ngoài kia, kể cả trong cung
2024-12-02
2