Ngọc Sen nhìn sâu vào đôi mắt Uyển Nhi, cảm nhận được sự chân thành và sự hy sinh thầm lặng mà nàng dành cho mình. Cô khẽ gật đầu, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm mới. "Muội nói đúng, Uyển Nhi. Tỷ sẽ chờ, cho đến khi Triệu Vỹ có thể tự quản lý được đất nước. Nhưng tỷ hứa, khi thời điểm thích hợp đến, chúng ta sẽ cùng nhau rời đi, sống một cuộc sống yên bình như muội đã đồng ý."
Uyển Nhi mỉm cười, cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn. Nàng gật đầu đáp lời: "Muội sẽ ở bên cạnh tỷ, cho dù chúng ta ở đâu. Chúng ta cùng chờ đợi và khi đến lúc, chúng ta sẽ có được cuộc sống mà chúng ta mong muốn và nếu còn có thể muội thật sự muốn sinh cho tỷ một bé con để cho vui nhà vui cửa."
Ngọc Sen nghe những lời của Uyển Nhi, lòng cô chợt ấm áp hơn bao giờ hết. Ý nghĩ về việc có một đứa trẻ của riêng mình, cùng với Uyển Nhi, khiến trái tim cô đập nhanh hơn. Đôi mắt cô dịu dàng, tràn đầy yêu thương, và có chút ngạc nhiên.
"Có một bé con..." Ngọc Sen khẽ lặp lại, giọng nói vừa như muốn khẳng định, vừa như một lời nguyện ước. "Muội muốn sinh cho tỷ một đứa bé sao?"
Uyển Nhi khẽ gật đầu, đôi mắt nàng ánh lên sự hạnh phúc và hy vọng. "Muội luôn mong có một gia đình nhỏ, một mái ấm thực sự, nơi có tiếng cười của trẻ thơ. Và muội muốn đứa trẻ đó là kết tinh tình yêu của chúng ta, của muội và tỷ."
Ngọc Sen cảm thấy tim mình như bị tan chảy. Cô nhẹ nhàng kéo Uyển Nhi vào vòng tay, ôm nàng thật chặt, cảm nhận được từng nhịp tim của nàng. "Muội thật sự muốn điều đó sao?" Ngọc Sen thì thầm vào tai Uyển Nhi, giọng cô đầy xúc động.
"Muội thật sự muốn," Uyển Nhi đáp, giọng nàng vững vàng. "Muội muốn tỷ luôn được hạnh phúc, và một bé con sẽ khiến cuộc sống của chúng ta thêm trọn vẹn."
Ngọc Sen khẽ thở dài, không phải vì lo lắng mà vì lòng cô đang ngập tràn một cảm xúc không thể diễn tả bằng lời. Cô chưa từng nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội để tạo dựng một gia đình như thế, nhưng giờ đây, với Uyển Nhi bên cạnh, mọi thứ dường như đều có thể.
"Muội là tất cả đối với tỷ, Uyển Nhi," Ngọc Sen thì thầm, giọng nói đầy tình cảm. "Nếu đó là điều muội muốn, tỷ sẽ làm mọi thứ để biến nó thành hiện thực. Chúng ta sẽ có một gia đình nhỏ, nơi chỉ có tình yêu và hạnh phúc. Và tỷ sẽ bảo vệ gia đình đó, bảo vệ muội và đứa con của chúng ta bằng cả phần đời còn lại."
Uyển Nhi khẽ rúc vào lòng Ngọc Sen, cảm nhận được sự quyết tâm và tình yêu của cô. "Muội biết tỷ sẽ làm được. Với tình yêu của tỷ, chúng ta sẽ có được tất cả."
Trong khoảnh khắc đó, cả hai cùng mường tượng về tương lai — một tương lai không có cung điện lạnh lẽo, không có những mưu mô hay căng thẳng, chỉ có một ngôi nhà nhỏ yên bình giữa rừng, nơi họ có thể sống cùng nhau với tiếng cười đùa của một đứa trẻ. Mặc dù con đường phía trước còn dài và đầy thử thách, nhưng cả hai đều biết rằng họ sẽ cùng nhau bước qua mọi khó khăn, vì một tương lai tốt đẹp hơn.
Ngọc Sen cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Uyển Nhi, như một lời hứa sẽ không bao giờ rời xa nàng. "Cảm ơn muội đã cho tỷ một hy vọng mới," cô thì thầm. "Chúng ta sẽ cùng nhau tạo nên hạnh phúc mà cả hai đều xứng đáng có được."
Sáng hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên bắt đầu chiếu rọi khắp cung điện, Hoàng đế Triệu Vỹ cảm thấy lòng mình nặng nề. Đêm qua, sau những sự kiện đầy căng thẳng, anh đã nhận ra sai lầm nghiêm trọng của mình. Triệu Vỹ không thể xua tan khỏi tâm trí hình ảnh của Uyển Nhi, người mà anh đã định cưỡng bức. Dù anh đã biết rằng Uyển Nhi chính là nương tử của mẫu hậu Ngọc Sen, người đã luôn yêu thương và bảo vệ mình.
Trái tim Triệu Vỹ quặn thắt với sự hối hận sâu sắc. Anh hiểu rằng việc này không chỉ là một sai lầm cá nhân mà còn là một sự xúc phạm nghiêm trọng đối với mẫu hậu và Uyển Nhi. Không thể đối diện trực tiếp với họ, Hoàng đế quyết định viết một lá thư xin lỗi chân thành, hy vọng rằng điều này có thể làm dịu đi phần nào sự tổn thương mà anh đã gây ra.
Khi lá thư hoàn thành, Triệu Vỹ lưỡng lự trong giây lát, trước khi cầm lấy nó và đến Khang Thọ Cung, nơi Tiểu Đào đang chuẩn bị cho một ngày mới. Anh biết rằng mình không thể bước vào cung của Uyển Nhi vì đã bị cấm, nên đành phải nhờ Tiểu Đào giúp đỡ.
Gặp Tiểu Đào, Hoàng đế cúi đầu, một hành động hiếm thấy từ một vị Hoàng đế. Anh đưa lá thư cho cô, giọng nói trầm xuống, mang theo sự ăn năn.
"Tiểu Đào, làm ơn giúp trẫm gửi lá thư này đến mẫu hậu và Uyển Nhi nương nương," Triệu Vỹ nói, ánh mắt đầy sự hối hận. "Trẫm đã phạm sai lầm nghiêm trọng, và trẫm không dám mong được tha thứ. Nhưng trẫm thực sự muốn hai người biết rằng trẫm rất hối hận về những gì đã xảy ra."
Tiểu Đào nhìn Hoàng đế với đôi mắt nghiêm nghị, nhưng cô vẫn cúi đầu nhận lấy lá thư. "Nô tỳ sẽ gửi lá thư này đến Thái hậu và Uyển Nhi nương nương," cô đáp, không biểu lộ cảm xúc. "Bệ hạ hãy chờ tin từ họ."
Triệu Vỹ khẽ gật đầu, lòng đầy lo âu và mong đợi. Anh biết rằng đây có thể là cơ hội cuối cùng để cứu vãn tình cảm giữa anh, mẫu hậu, và Uyển Nhi.
Updated 21 Episodes
Comments