Ngọc Sen mở cuộn giấy và nhận ra đó là một bức thư khiêu chiến. Nội dung thư chứa đựng lời thách đấu từ một kẻ thù cũ, một người mà cô đã từng đối đầu trong quá khứ. Nhận ra tình thế nghiêm trọng, Ngọc Sen quay sang Uyển Nhi, ánh mắt đầy lo lắng nhưng dịu dàng:
"Uyển Nhi, tỷ phải đi giải quyết việc này. Mèo nhỏ ở lại đây ngoan ngoãn, đừng rời khỏi cung. Tỷ sẽ quay về ngay khi có thể."
Uyển Nhi nhìn Ngọc Sen với ánh mắt lo lắng, lắc đầu ngay, nhỏ giọng cầu xin.
"Đừng đi mà....Linh cảm của muội mách bảo sẽ có chuyện....Muội xin đấy, tỷ đừng đi."
"Thù cũ phải giải quyết cho xong. Tỷ đi rồi về ngay. Đừng lo."
Uyển Nhi rưng rưng muốn khóc, nhõng nhẽo không cho Ngọc Sen đi, nhưng cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. Ngọc Sen nhanh chóng rời khỏi cung, hướng đến nơi hẹn để tham chiến. Trận đấu diễn ra quyết liệt, nhưng với kinh nghiệm và kỹ năng, Ngọc Sen nhanh chóng giành được phần thắng.
Tuy nhiên, ngay sau khi trận đấu kết thúc, trong lòng Ngọc Sen bỗng dâng lên một cảm giác bất an. Cô nhớ lại ánh mắt lo lắng của Uyển Nhi và cảm thấy có điều gì đó không ổn. Không chần chừ thêm giây nào, cô lập tức lên đường trở về cung với tốc độ nhanh nhất có thể.
Ngay khi vừa nhận ra cảm giác bất an, Ngọc Sen quyết định không chần chừ thêm và lập tức lên đường trở về cung. Trên đường về, cô gia tăng tốc độ, cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn từng nhịp. Khi vừa về đến cung Uyển Nhi, cảnh tượng trước mắt khiến cô không khỏi lạnh người và giận dữ tuột cùng: Triệu Vỹ đang ép buộc Uyển Nhi trong phòng, ánh mắt lạnh lùng và đầy toan tính.
"Uyển Nhi, nàng ngoan ngoãn đi. Không mẫu hậu ở đây đâu. Hầu hạ trẫm một lần này thôi. Từ lần đầu gặp, ta đã si mê rồi nhưng chưa một lần được chạm vào nàng...."
Ngọc Sen nghe mà giận dữ vô cùng, không chút do dự, cô lao thẳng về phía con trai mình, dùng sức mạnh của một người luyện võ để hất mạnh cánh tay bẩn thỉu của anh ra khỏi người Uyển Nhi. Triệu Vỹ bất ngờ bị đẩy lùi, kinh ngạc nhìn mẹ mình với vẻ không tin nổi.
"Mẫu hậu!" Triệu Vỹ hét lên, đôi mắt đỏ ngầu, đầy giận dữ khi bị ngăn cản. "Sao người về rồi? Tên kia...?"
Nhưng Ngọc Sen không trả lời ngay, chỉ nhìn Uyển Nhi đầy lo lắng rồi quay lại đối mặt với con trai. "Triệu Vỹ, dừng ngay hành động này lại! Nàng ấy là người của ta, con không được phép chạm vào nàng. Còn tên kia trăm mảnh từ lâu rồi. Hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của ta. Con mau dừng lại đi!"
Triệu Vỹ, bị sự hiện diện mạnh mẽ của mẹ mình làm cho nổi giận, bất ngờ rút kiếm ra, hướng thẳng về phía Ngọc Sen. "Nếu mẫu hậu đã chọn bảo vệ nàng ta, thì đừng trách con vô tình! Con phải có được thứ con muốn..."
"Nghịch tử!"
Ngọc Sen ném thanh kiếm của mình sang một bên, nhanh chóng đeo đôi găng tay da dày vào, đối mặt với con trai. Hai người lao vào nhau trong một trận đấu quyết liệt.
Hai người lao vào nhau, tiếng va chạm giữa kiếm và nắm đấm vang lên trong không gian chật hẹp của căn phòng. Triệu Vỹ, với sức trẻ và sự cuồng nộ, liên tục tấn công mạnh mẽ về phía Ngọc Sen. Nhưng Ngọc Sen, với kỹ năng và kinh nghiệm của mình, dễ dàng né tránh những đòn tấn công của con trai. Cô không cần vũ khí; những cú đấm và cú đá của cô mạnh mẽ và chính xác, tạo nên một vòng phòng thủ kiên cố.
"Triệu Vỹ, con hãy dừng lại! Đừng để sự tức giận làm mờ mắt," Ngọc Sen vừa nói vừa né tránh một đòn đánh của Triệu Vỹ. Cô nhanh chóng xoay người, tung một cú đá vào hông anh khiến anh chao đảo.
Nhưng Triệu Vỹ không nghe lời. Anh lại tiếp tục lao tới, kiếm trong tay vung lên, nhưng lần này Ngọc Sen không tránh né. Cô chộp lấy cổ tay anh, xoay người và dùng sức mạnh của mình đẩy anh đập lưng vào tường. Kiếm của Triệu Vỹ rơi xuống đất, tạo nên tiếng vang lớn trong căn phòng im lặng.
Triệu Vỹ cố gắng vùng vẫy, nhưng sự mạnh mẽ và quyết đoán của mẹ khiến anh không thể thoát ra. Ánh mắt anh dần dần mất đi sự hung hăng, thay vào đó là sự bối rối và lo sợ. "Mẫu hậu... con... con chỉ muốn nàng ấy.....Một kẻ bị phụ hoàng bỏ rơi sao lại quan trọng với người đến thế?"
Ngọc Sen ghì chặt con trai vào tường, ánh mắt sắc bén và đầy uy quyền. "Triệu Vỹ, ta không muốn phải dùng vũ lực với con, nhưng nếu con còn tiếp tục, ta sẽ không nương tay. Uyển Nhi là người mà ta yêu quý nhất. Con không có quyền chạm vào nàng! Người con muốn là nương tử của ta, là nương tử của ta đó. Ta không cho phép."
Ngọc Sen bỗng nhiên thả lỏng tay, nhưng ánh mắt vẫn nghiêm nghị. Cô tát cho anh một cái thật mạnh. "Một Hoàng đế không chỉ là người đứng đầu đất nước mà còn phải là người mẫu mực về đạo đức và tinh thần. Triệu Vỹ, nếu con muốn trở thành một vị Hoàng đế đúng nghĩa, con phải biết kiềm chế bản thân và học cách yêu thương người khác, không phải bằng sự ép buộc mà bằng sự chân thành và tôn trọng. Đi đi! Đi cho khuất mắt ta!"
Updated 21 Episodes
Comments
🐇Yêu Hồ🪷Nguyệt Ly [off]
hạnh phúc quá
2024-08-27
2