Trong đầu tôi hiện lên vô vàn câu hỏi, sao anh ở đây, sao lúc nào tôi gặp nạn cũng là anh giúp, tôi chỉ có tấm thân này làm vốn, biết lấy gì đáp trả anh đây?
Nhà tôi cũng gọi là khá giả vì việc kinh doanh của cha khá thuận lợi, nhưng giờ tới một xu dính túi tôi cũng không có, vì tài sản ông sở hữu đều là tiền đen, đương nhiên là bị nhà nước thu hồi lại.
Tôi khá thắc mắc vì sao Vỹ Yến biết tôi bị nạn mà lại đưa tôi vào viện, biết tôi tính đặt câu hỏi anh liền chặn đầu:
- Ăn xong đã rồi nói, cứ ăn cho no vào không lại báo hại anh nữa đấy đồ ngốc ơi.
Tôi chỉ cười cười ăn từng muỗng cháo, lúc còn ở nhà tôi gắp thịt ăn thì ba liền bảo tôi ích kỷ hẹp hòi, con gái ăn uống hàm hồ ham ăn hốt uống, mẹ thì cũng dạy tôi phụ nữ con gái chỉ được ăn rau, ngồi chung mâm với đàn ông phải giữ ý tứ, nên từ bé đến giờ thói quen của tôi vẫn là cho gì ăn đấy chừa thịt lại.
Cháo của đàn anh đưa cũng không ngoại lệ, tôi ăn hết chừa tôm và thịt lại, anh ấy trố mắt nhìn, tôi bèn nói rằng từ nhỏ ba mẹ tôi đã nói như vậy, cái gì không được vẫn là không được.
Tôi thấy sắc mặt anh có chút khác biệt, hốc mắt đỏ hoe, tôi hỏi thì anh kêu bụi bay vào nên anh cay mắt. Anh mới nói với tôi rằng:
- Cứ ăn thịt đàng hoàng vào em, người gầy nhom như con tép mà cứ nghe lời dạy của ba mẹ là thành bộ xương khô đấy. Thật ra những gì ba mẹ em dạy là sai rồi, trai gái gì cũng như nhau cả, huống chi em còn là trẻ con, tuổi ăn tuổi lớn cứ ăn nhiều vào, đừng ngại nhé, muốn ăn gì cứ nói với anh.
Anh cứ thế ngồi phổ cập kiến thức cho tôi một hồi, tôi mới nói ra thắc mắc trong lòng rằng:
- Anh ơi sao anh biết mà đưa em vào viện vậy ạ?
Anh ấy cười đáp rằng anh ấy thấy tôi để quên quyển sách, nên tính ghé nhà tôi trả lại ai ngờ thấy vậy liền báo cảnh sát và đưa tôi vào viện.
Thật ra tôi có hơi xấu hổ vì tình trạng gia đình tôi như thế không phải ai cũng biết, mà giờ đến cả người trong lòng còn biết thì biết chui vào đâu đây. Đầu tôi như muốn nổ tung khi suy nghĩ về mớ hỗn độn đó, liệu anh ấy sẽ nghĩ gì về tôi, liệu tôi còn xứng đáng được sống không?
Đang chìm trong đống suy nghĩ ngổn ngang đó thì bổng, một nhiệt độ ấm áp đã lâu rồi tôi chưa được cảm nhận, anh ấy ôm tôi vào lòng, lúc này quả tim đang đeo lơ lửng cũng buông thỏng xuống rồi, mắt tôi phủ màng sương dày, mũi tôi cay xè, khóc, tôi đang khóc ư?
Sao có thể chứ, tôi bị gì thế này, nhưng mặc kệ tôi khóc gần như sắp ngất đi, cảm giác trống rỗng bào mòn tôi từng chút một, chưa bao giờ tôi khóc nấc trong vòng tay ai như thế.
Tôi nói rằng tôi mất tất cả rồi, tôi không còn người thân cũng không còn gia đình. Anh càng siết chặt vòng tay hơn, anh nói anh sẽ là gia đình của tôi. Mọi thứ diễn ra đến cả tôi còn không ngờ được.
Hôm sau khi xuất viện, tôi trống rỗng không biết đi về đâu, chính Vỹ Yến kéo tay tôi dẫn tôi về nơi gọi là nhà của anh.
Anh là trẻ mồ côi, giờ tôi mới biết hoá ra anh cô đơn thế nào. Ngôi nhà nhỏ này là người dì tốt bụng trong cô nhi viện để lại cho anh sau khi qua đời, anh kể rằng hồi ở cô nhi viện bà ấy là người thương anh nhất, chăm sóc anh như mẹ chăm con, bà nói với anh rằng bà cũng từng có con trai, nhưng con trai bà mất do tai nạn giao thông năm nó 12 tuổi, con trai bà bằng tuổi anh.
Sau khi mất con trai, chồng bà bỏ bà đi theo người khác, con trai bà thật sự rất giống anh, bà nói rằng nó giống anh y đúc và đặc biệt nó cùng tên với anh chỉ khác họ, kể từ đó bà nhận anh làm con nuôi, chăm lo cho anh từng li từng tí, nhưng đến năm anh học cấp 3, bà lại không chống chọi nổi với bệnh tật mà qua đời bỏ anh lại bơ vơ, trong di thư để lại có sợi dây chuyền và chiếc vòng ngọc, bà nói căn nhà là kỉ vật bà để lại cho anh, mong anh chăm sóc và trông coi nơi này thật tốt, bà nói với anh rằng sợi dây chuyền và chiếc vòng là một cặp, mong anh sẽ trao chiếc vòng đó cho người con gái anh nguyện ở cùng cả đời này, nguyện hi sinh lo lắng chăm sóc cho cô ấy nửa đời về sau.
Updated 23 Episodes
Comments
Max >w<
Phù hợp với mọi độ tuổi, tuyệt vời và đầy tính giáo dục. Có thể đọc lại nhiều lần mà không thấy chán 👏🤗
2024-08-15
1