Sau một hồi im lặng, Chu Vân từ từ cúi xuống, cầm lấy hộp nhẫn từ tay Hàn Nguyệt. Ánh mắt nàng lướt qua Hàn Nguyệt, thấy được sự chân thành trong đôi mắt của người phụ nữ trước mặt.
"Chị Hàn Nguyệt," Chu Vân nói, giọng vẫn còn run rẩy, nhưng có vẻ đã quyết tâm hơn. "Nếu đây là điều chị thực sự muốn, thì em... em đồng ý. Nhưng em cần có thời gian để tìm hiểu, không muốn vội vàng."
Hàn Nguyệt mỉm cười mãn nguyện, nhẹ nhàng đứng dậy và đeo chiếc nhẫn vào ngón tay Chu Vân. Cô đứng đối diện với nàng, ánh nhìn đầy sự trìu mến, rồi bất ngờ hôn nhẹ lên môi Chu Vân.
"Từ giờ, em là vợ chưa cưới của tôi. Tôi sẽ luôn cho em thời gian để thích nghi với sự thay đổi này," Hàn Nguyệt nói, giọng đầy sự trìu mến và chắc chắn.
Bữa tiệc tiếp tục diễn ra với một không khí đầy căng thẳng và sự xôn xao. Khách mời, dù vẫn nán lại để chứng kiến diễn biến, đều không khỏi cảm thấy bối rối trước tình huống bất ngờ này. Hàn Nguyệt, sau khi hôn nhẹ Chu Vân, từ từ quay trở lại chỗ mình với sự tự tin và bình tĩnh không hề bị ảnh hưởng bởi ánh mắt nghi ngờ của đám đông.
Hàn Phong đứng lặng lẽ ở một góc phòng, ánh mắt không thể rời khỏi hình ảnh chị gái mình và Chu Vân. Sự tức giận và xấu hổ hiện rõ trên gương mặt anh, và lòng tự trọng của anh bị tổn thương nghiêm trọng trước mắt các khách mời quý tộc. Lệ Quyên, đứng bên cạnh, không thể che giấu sự hài lòng trên khuôn mặt mình khi chứng kiến sự thất bại của Chu Vân, mà giờ đây đã bị thay thế bằng sự thỏa mãn của Hàn Nguyệt.
Chu Vân, sau khi được đeo nhẫn và hôn, cảm thấy như mình đang ở giữa một cơn bão tâm lý. Nàng cần thời gian để tiêu hóa tất cả những gì đã xảy ra. Mặc dù nàng đã đồng ý với lời cầu hôn của Hàn Nguyệt, nàng cảm thấy khó khăn khi đối mặt với thực tế rằng mình vừa trải qua một cú sốc lớn và giờ đây đang đứng trước một bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời mình.
Hàn Nguyệt nhận thấy sự bối rối trên khuôn mặt Chu Vân và nhẹ nhàng đưa tay ra, kéo nàng ra khỏi đám đông và ra khỏi đại sảnh. Cả hai đi qua các hành lang hẹp của biệt thự, hướng tới một khu vườn nhỏ yên tĩnh ở phía sau. Trong ánh sáng nhẹ nhàng của những chiếc đèn lồng, không khí trở nên ấm áp và dễ chịu hơn.
Khi đến khu vườn, Hàn Nguyệt dẫn Chu Vân đến một chiếc ghế dài dưới bóng cây. Cô ngồi xuống bên cạnh, để Chu Vân có không gian riêng để cảm nhận và suy nghĩ.
"Em không cần phải vội vàng," Hàn Nguyệt bắt đầu, giọng nói dịu dàng và nhẹ nhàng. "Chị hiểu rằng tất cả những gì vừa xảy ra có thể là quá sức với em. Chị chỉ muốn em biết rằng chị thực sự nghiêm túc trong việc này và sẵn sàng dành thời gian để làm cho em cảm thấy thoải mái."
Chu Vân ngồi im, đôi mắt vẫn nhìn xa xăm về phía những ngọn đèn mờ ảo trong vườn. Nàng cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Hàn Nguyệt, nhưng sự tổn thương và nhục nhã vẫn còn rõ ràng trong tâm trí nàng.
"Chị Hàn Nguyệt," Chu Vân lên tiếng, giọng nói trầm lắng. "Em không biết phải cảm ơn chị như thế nào. Nhưng em thực sự cần thời gian để suy nghĩ về tất cả những gì đã xảy ra. Cảm ơn chị vì sự chân thành và sự đề nghị này, nhưng em cần phải tự mình làm quen với ý nghĩ này."
Hàn Nguyệt gật đầu, ánh mắt đầy sự thông cảm. "Chị hiểu. Em cứ dành thời gian cho mình. Chị sẽ chờ đợi, và bất cứ khi nào em sẵn sàng cứ nói với chị."
Hai người ngồi im lặng một lúc, hòa mình vào sự yên tĩnh của khu vườn. Trong khi Chu Vân đang cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình, Hàn Nguyệt vẫn giữ khoảng cách tôn trọng, không tạo thêm áp lực nào.
Cảm nhận sự ấm áp từ sự chân thành của Hàn Nguyệt, Chu Vân dần cảm thấy an tâm hơn, dù nỗi lo lắng về tương lai vẫn còn hiện hữu.
Một lúc sau, Hàn Nguyệt đứng dậy, khẽ vươn tay ra và mỉm cười với Chu Vân. "Nếu em cần chị, em chỉ cần gọi. Chị sẽ luôn đến cạnh em, mỗi khi em cần."
Chu Vân gật đầu, chậm rãi đứng dậy. "Cảm ơn chị. Em sẽ suy nghĩ về tất cả những điều này."
Hàn Nguyệt dẫn Chu Vân ra khỏi khu vườn và trở lại bữa tiệc, nơi mọi người vẫn đang bàn tán về sự thay đổi đột ngột trong diễn biến của sự kiện. Cô cảm nhận được ánh mắt của Hàn Phong theo dõi mình từ xa, nhưng cô không để ý nhiều, tập trung vào việc làm cho bữa tiệc tiếp tục một cách suôn sẻ.
Sau bữa tiệc, Chu Vân đã say mềm, Hàn Nguyệt dìu nàng ra xe rồi lái xe đưa nàng về nhà.
Chiếc Rolls Royce lướt qua những con phố vắng, ánh đèn thành phố phản chiếu qua cửa kính xe, tạo ra những vệt sáng mờ ảo. Hàn Nguyệt chăm chú lái xe. Thỉnh thoảng, nhìn xem Chu Vân có ổn không. Nàng vẫn đang say mềm vì men rượu, ánh mắt lơ đãng nhìn thành phố bên ngoài cửa xe.
Updated 22 Episodes
Comments