Họ làm không xuể tay, cứ quần quật suốt đến 20 giờ 30 phút tối mới được nghỉ. Nhật Khải định đi ra đóng cửa thì nghe tiếng hàng xóm chửi nhau ỏm tỏi. Bốn người các anh thở dài, tối nào cũng như tối nào, cãi nhau về những vấn đề không đâu. Các anh cũng định đóng cửa để lên tầng nghỉ ngơi thì bỗng có khuôn mặt của ai đó úp mặt vào cửa kính khiến ai nấy đều hú hồn, thót tim. Còn nở nụ cười quái dị, kêu khà khà khà. Một lát sau thì biến mất, bốn anh lúc này đều bình tĩnh lại, Hữu Thiên mạnh gan mở cửa lại xem thử, ngó tới ngó lui thì chả thấy ai, chỉ nghe tiếng cãi nhau của hàng xóm nãy giờ vẫn chưa dừng. Anh ấy mới nghĩ thầm: "Có thằng ất ơ bày trò này rồi". Rồi anh ấy ra hiệu cho Tử Nguyên lấy trong bếp cái chảo, đứng đó núp canh. Ba anh cũng phối hợp theo. Ồ ồ, xuất hiện tiếp nè.
"Bốp, bốp, bụp, bụp".
- Ê, dừng... dừng tay.
Đã nghe, đã thấy sự cầu xin nhưng các anh vẫn tiếp tục đánh khi nào mỏi thì thôi. 15 phút sau, mặt ai nấy đều hầm hầm, ánh mắt nhìn người đang nằm đo sàn với vô vàn vết thương. Dám doạ ma à? Ta đây đánh luôn ma nhé! Minh Thanh xách cổ người đó lên và giọng đầy bực tức, bảo:
- Bà mẹ ông cố! Chơi mất dạy dữ vậy hả?
Người đó bị xách cổ, cộng thêm vết thương ở miệng hơi nặng nên có chút khó khăn khi cất lời:
- Cho sợ chơi. Ai dè bị ăn đập.
Tử Nguyên cười nhếch mép, nói:
- Mày đến đây để doạ tụi tao. Được lắm, ngon ha. Đến đây làm gì?
Người đó đáp câu mà cả đám ngớ người ra.
- Trốn vợ.
". . .", im lặng một vài phút, cả bốn anh đều cười phá lên. Không biết bao nhiêu lần rồi ta, Nhật Khải bấm tay đếm thử, chắc gần "en nờ" lần rồi. Rồi cậu nói:
- Vũ Quân, mày chọc nóc gì nữa rồi, đúng không?
Người tên Vũ Quân chẹp miệng, ngậm ngùi đáp lại:
- Đi bar về, nói vợ là "Dữ như con sư tử" nên là... cái kết bị đuổi ra đường ngủ.
Hữu Thiên buông lời trêu chọc:
- Ngu thì chết chứ than gì.
Tử Nguyên nhìn thằng bạn này mà muốn dọng cho phát nữa. Nhưng mà thôi... bốn anh quyết định cho Vũ Quân tá túc đêm nay, ngày mai sẽ trả hàng lại cho cô vợ.
. . .
Ngày hôm sau.
Vào lúc 7 giờ sáng, các anh đang hì hục trong bếp thì có tiếng nói của một người con gái, đặc biệt giọng nói này quen lắm, hình như nghe đâu đó rồi thì phải. À, vợ của Vũ Quân đến.
- Đau anh... đau anh, nhẹ thôi.
- Im.
- Huhu, vợ!
Ồ hố, Vũ Quân đã bị vợ bắt về nhà rồi. Sáng sớm nay Minh Thanh đã gọi điện để đem người bạn này về chứ tối qua đã cho ở ké rồi còn làm ồn nên cậu ta ghim, chứ không là cho ở thêm buổi sáng hôm nay luôn đó.
Một lát sau, lại có người tới. Nhật Khải lau tay rồi đi ra xem. Cậu ngơ ngác nhìn, hình như bác tổ trưởng khu phố mà các anh đang ở đến quán. Cậu lễ phép cúi chào và hỏi bác:
- Bác tới đây có việc gì không ạ?
Bác ấy nhìn cậu rồi ôn tồn trả lời:
- Cũng chả có gì, chỉ là các cháu có thể nấu cho bác hơn 100 suất cơm được không? Cơm gì cũng được, có thể chia mỗi loại tầm 20 hộp. Làm từ thiện cho mấy hoàn cảnh vô gia cư, đặc biệt khó khăn ấy. Thực ra bác không định làm phiền các cháu đâu, các cháu luôn bận bịu, khách thì đông. Bác cũng kiếm vài quán nhưng bác lại không yên tâm, chỉ thấy quán cháu là tốt nhất nên bác đến đây hỏi thử.
Nhật Khải nghe xong rồi bảo bác rằng:
- Không phiền đâu ạ. Đợi cháu gọi bạn ra rồi bàn bạc với bác về chuyện từ thiện này nhé?
Bác nhẹ nhàng gật đầu, Nhật Khải vào trong bếp lại gọi ba người bạn của cậu ra ngoài. Khi nghe xong câu chuyện, Hữu Thiên lập tức vui vẻ nói với bác trưởng khu phố:
- Bác cứ yên tâm, đây là một việc nên làm. Tụi cháu không thấy phiền đâu.
Bác mỉm cười hài lòng, bảo:
- Thế thì tốt quá.
Tử Nguyên cười rồi suy nghĩ một vài giây, sau đó thì ngỏ ý:
- Hay là cứ mỗi tháng, chúng ta lập một bữa cơm từ thiện đi?
Bác ấy vuốt bộ râu dài, trầm ngâm ngẫm nghĩ, thấy cũng có vẻ rất hay. Ba người còn lại cũng thấy ý kiến này khá ý nghĩa nên sẵn sàng đồng ý.
- Vậy cứ làm đi. Bác sẽ kêu gọi mọi người giúp đỡ cho. Thế chuyện này bàn bạc xong rồi ha, bác phải về đây.
Minh Thanh nhanh chóng hỏi thêm:
- Thế khi nào bác đem đi cho ạ?
Bác ấy quay lại, cười nhẹ đáp:
- Chắc ngày mai đó.
Cậu ta gật đầu, rồi tất cả bốn người đứng dậy chào và tiễn bác ấy về. Sau đó quay lại làm bếp để chuẩn bị cho trưa nay.
Làm không biết thời gian, nhìn lại cũng đã hơn 10 giờ 30 phút, bắt đầu là khách tới nườm nượp. Trong đó có vài người quen tới, khi Nhật Khải đi tới hỏi món thì...
- Chào bạn, bạn nhớ mình không?
Nhật Khải nhếch mép, phũ phàng bảo:
- Không bạn. Rồi, bạn gọi món gì để mình làm và đem ra?
". . .", đối phương nghe xong cứng họng luôn. Chả vui gì cả, người đó thở dài cầm menu lên chỉ từng món để Nhật Khải viết ra giấy. Xong xuôi thì Nhật Khải đáp:
- Mấy bạn đợi một lát ha.
Cậu vào trong nhìn ba người kia rồi đưa giấy đã viết món ăn cho. Hữu Thiên nhìn vào tên món ăn liền biết ai tới, cất tiếng nói:
- Mấy thằng này ngàn năm tới quán nhưng khẩu vị vẫn không thay đổi.
Tử Nguyên lắc đầu, rồi tay vừa xào thịt vừa nói:
- Làm đi mà đem ra cho khách. Nay đông thấy bà nội rồi đó.
- Ừ ừ.
Updated 41 Episodes
Comments
Цзин
tới tận Cà Mau vẫn còn nghe thấy:))
2025-01-13
1
Sebastian Solace
con ma bili: /Sob/
2025-01-10
1
Tôn Ngộ Kei
mấy ảnh tỉnh lắm=)
2024-12-28
1