Quán Ăn Và Những Câu Chuyện Muôn Thuở

Quán Ăn Và Những Câu Chuyện Muôn Thuở

Tập 1: Gặp cô hồn trong ngày

"Cuộc sống vốn dĩ bất bình thường nên sẽ có những điều bất bình thường nốt".

_____________________

Tại một vùng đất nọ, có tên là Hoa Cung, thời tiết quanh năm mưa gió bão bùng, ấy lộn, thời tiết mỗi năm có bốn mùa, có hai mùa rất đẹp và có hai mùa không đẹp. Ở đó, mọi người tấp nập, rôm rả đi làm, đi chơi, đi học,... Đồng thời, có rất nhiều quán ăn nổi danh ở vùng đất này, từ quán ăn nhậu bình dân cho đến những quán ăn hạng năm sao. Trong đó có một quán ăn mang tên Gấu Heo ở ngay mặt đường chính nên khách ra vào rất đông, dù chỉ bán buổi trưa, chiều và tối. Họ bảo thiên thời địa lợi nhân hoà mà, đúng là vậy, có thêm bốn anh chủ quán đẹp trai khiến bao nhiêu người u mê, đặc biệt là các nữ sinh cấp ba, các cô gái trẻ, có cả trẻ nhỏ nữa. Nhưng có câu: "Đẹp trai thường bất ổn, nhây nhây nhoi nhoi, khùng khùng điên điên". Vâng, ngoài tốt bụng, cool ngầu và đầy sự tinh tế thì bên cạnh đó còn bất ổn lây cả đám mỗi lần có việc gì hay ho.

Ngày 1 tháng 6 năm 20XX. Vào lúc 7 giờ sáng, họ đang chuẩn bị những nguyên liệu cần nấu các món hôm nay của quán. Có một chàng trai tóc nâu, mặc áo thun màu đen với quần jeans cũng đen nốt, đeo tạp dề đồng phục màu vàng của quán đang chiên cá thì nghe tiếng la oai oái từ bên ngoài.

- Cứu tao!

Chàng trai nhíu mày lại rồi nhìn qua người bên cạnh đang thái hành lá, bảo:

- Ra ngoài thử thằng Nhật Khải làm gì mà la dữ vậy đi Hữu Thiên?

Người kia nhìn lại rồi hỏi ngược:

- Tử Nguyên, sao mày ra xem mà bảo tao làm gì?

Chàng trai mới được gọi tên đó mới chẹp miệng, rồi chỉ vào cái chảo có hai con cá đang được chiên giòn thơm ngon. Hữu Thiên tặc lưỡi một cái rồi đi ra xem thử. Khi mới bước ra khỏi bếp, và tới nơi sảnh khách sẽ ngồi ăn thì khiếp hồn khiếp vía.

- Thùng gì to chà bá vậy mày?

Nhật Khải thả cái thùng xuống thở hổn hển, nhìn Hữu Thiên đáp lại:

- Tôm chứ gì. Còn vài thùng khác như cá với mực nữa, phụ với. Sắp nghẻo rồi nè.

Hữu Thiên nhăn mặt, lập tức càu nhàu:

- Sáng sớm nói xui rủi vậy mày? Được rồi, mà thằng Minh Thanh đâu?

Nhật Khải cười trừ, trả lời:

- Hỏi tao, tao biết hỏi ai. Hay để tao hỏi mấy con ma lửng thững ngoài đường xó chợ nhá?

". . .", Hữu Thiên nghe xong cái giơ tay tán đầu thằng bạn này của mình cái rõ đau, phát ra tiếng luôn. Nhật Khải ôm đầu xuýt xoa. Tám chuyện tạm dừng, cả hai đều đem đồ vào trong quán. Quay lại nhà bếp, khi Tử Nguyên đang chiên vài nốt con cá thì Minh Thanh từ đầu xuất hiện khiến anh giật mình nhìn qua.

- Tao lạy hồn mày! Mi từ đâu xuất hiện như ma thế?

Minh Thanh cười tươi, giơ tay say hi với bạn mình rồi trả lời:

- Tưới rau trồng vườn chứ đi đâu.

". . .", ồ, thật là chăm chỉ. Tử Nguyên vì câu đó mà không nói gì nữa. Anh lấy thịt heo ra rửa sạch sơ qua rồi đem đi cắt nhỏ ra để làm thịt rim. Hì hục 30 phút vẫn chưa xong, đang làm bỗng nhiên có tiếng hét của người kế bên. Ồ, Minh Thanh bị đứt tay khi đang thái cà rốt. Tử Nguyên vừa thốt lên những lời cằn nhằn vừa kiếm hộp y tế. Minh Thanh nghe mà muốn lủng lỗ tai.

- Cắt chín lần, mười lần đứt tay.

Đây là khi Tử Nguyên đã kiếm được hộp y tế và đang băng bó cho Minh Thanh. Cậu ta rít lên một tiếng rồi bảo:

- Nãy giờ mày nói như bắn rap rồi đó nhé. Tao sắp lủng lỗ tai rồi.

- Thế thì cẩn thận vào đi.

. . .

Rồi, họ đã xong công việc lúc 10 giờ 30 phút trưa. Họ chưa kịp thở nữa thì đã có hai khách đầu tiên tới quán. Hữu Thiên tới chỗ bàn mà hai vị khách đang ngồi và đưa menu ra, nói:

- Anh chị chọn món đi ạ.

Vị khách nữ đó cầm menu, xem tới xem lui rồi chọn được món cơm sườn, còn vị khách nam thì là cơm gà. Hữu Thiên ghi chú lại ở giấy note, lấy lại menu rồi đem giấy note đó cho ba người bạn của mình. Lát sau, lần này Tử Nguyên đem đồ ăn mà hai vị khách đầu tiên trong ngày ra, đặt xuống bàn và nói:

- Ăn ngon miệng.

Tính quay lại vào bếp thì tiếp tục có khách nam tới ăn. Nhưng chưa kịp tới hỏi khách muốn ăn gì thì vị đó lấy tay đập mạnh vào bàn, mặt nghênh nghênh, giọng hống hách cất lên:

- Cho cơm sườn coi.

". . .", nghe khá khó chịu ha nhưng vẫn phải giữ sự điềm tĩnh mà tiến tới, vẫn ráng nở nụ cười, bảo:

- Vâng. Quý khách đợi một chút.

- Nhớ bỏ thêm mấy đậu phụ.

- Vâng.

"Bà mẹ, giọng nói khỉ khô", Tử Nguyên bực tức trong bụng mà nghĩ thầm. Anh vào bếp ra hiệu cho ba người bạn của mình.

Từ bếp nhìn ra người đó, trời ơi, cái tướng khó coi, ngứa con mắt của người chứng kiến quá. Hai vị khách nãy đi vào đầu tiên đang ăn cơm cũng thấy khó chịu. Mười phút sau, Minh Thanh đem ra dĩa cơm sườn thơm ngon, đặt xuống bàn cho người đó rồi quay lại vào trong bếp. Đối phương bắt đầu cầm lấy đũa, gắp lên rồi gắp xuống, cắn được một miếng nhỏ tí tẹo thì cất giọng chê bai:

- Cơm gì nhìn rời rạc thế? Đậu phụ dở quá, rau không ngon. Nói chung là dở thậm tệ. Dẹp, không ăn nữa.

Nói rồi vị khách đó vứt đôi đũa xuống đất, bốn anh nãy giờ chứng kiến được mà trong lòng muốn phát nổ. Không hợp khẩu vị thì không nói, nhưng vào đây ăn được có miếng nhỏ xíu thì chê lên chê xuống, còn cái giọng bố ta đây là thiên hạ đệ nhất. Người khách vẫn tiếp tục nói, Hữu Thiên không nhịn nổi nên đi ra đối chất.

- Anh ơi, quán chúng tôi trước giờ làm ăn văn minh. Không có chuyện đem nguyên liệu ôi thiu về nấu đâu ạ. Làm ơn suy nghĩ trước khi nói.

Khách nam đó nghênh mặt kiêu ngạo, bảo:

- Dám cãi khách à?

Hữu Thiên nở một nụ cười thân thiện, lạnh giọng nói:

- Làm sao chúng tôi dám cãi khách được. Khách hàng là thượng đế mà, nhưng riêng anh thì không.

Hữu Thiên còn nói tiếp:

- Nãy giờ thái độ của anh làm mọi người xung quanh rất muốn đánh anh đó ạ. Mình là đàn ông, nên có một số cái ra chất đàn ông văn minh đi. Ăn mới một tí lại chê lên chê xuống, nhiều người còn không có mà ăn đó, không biết khẩu vị anh có vấn đề hay không ạ. Muốn gây sự thì nói đi ạ.

". . .", câu nói của anh ấy làm đối phương phải câm nín. Nói chứ món ăn của quán không ngon bằng những nơi khác, nhưng chất lượng thì luôn đảm bảo cho khách hàng. Bị nói cho một lèo, khách nam đó nhục mặt, thanh toán tiền, hất luôn dĩa cơm còn nguyên si xuống đất mà rời khỏi quán. Định phá à? Phá đi, đây không nhịn đâu nhé.

- Bà mẹ, đang tu.

Ba người còn lại hiện vẫn ở trong bếp, nhìn cái cách phản dame của bạn mình mà vỗ tay bụp bụp. Quá hay, quá xuất sắc.

- Nói hay quá chủ quán! Tính tiền cho tôi với.

- Vâng.

Hai vị khách đó trước khi khen lấy khen để về quán và món ăn. Hữu Thiên cúi đầu cảm ơn rối rít và tạm biệt họ. Ít phút sau đó, tự dưng khách kéo như đàn kiến, đặc biệt là các bạn học sinh và công nhân, chạy ná thở cứ ra vào ra vào, không kịp ăn một miếng bánh mì, uống một miếng nước nữa.

Hot

Comments

Kei

Kei

Có người bên trong /Scare/

2024-12-27

1

Sebastian Solace

Sebastian Solace

đoạn này hài nhưng dài quá, bồ cách hàng nha

2025-01-10

1

Kei

Kei

Sao mở quán ăn đc hay z =)))))

2024-12-27

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play