Qua mười giờ đêm, Chế Khắc và Tạ Manh Kiều đã có mặt ở nhà.
Sau khi thay đồ ngủ, Tạ Manh Kiều lục túi xách lấy ra một hộp vuông nhỏ được bọc vải nhung. Cô vừa leo lên giường, vừa đưa hộp vuông về phía Chế Khắc đang cởi trần ngồi tựa lưng nơi đầu giường.
“Tặng anh này.”
Chế Khắc cong môi cười giơ tay nhận lấy. Lúc mở hộp ra, phát hiện là một chiếc hoa tai ngọc trai đen, nụ cười trên môi anh càng hiện rõ.
Từ lúc Tạ Manh Kiều tốt nghiệp và đến công ty của anh họ làm việc, thi thoảng cô lại tự làm trang sức tặng Chế Khắc, đặc biệt nhiều nhất là hoa tai.
Chế Khắc lấy hoa tai ra khỏi hộp đưa Tạ Manh Kiều đeo giúp, cô cũng thuận tay cầm lấy, nhích đến quỳ giữa hai chân anh để nâng chiều cao cơ thể lên.
Trong lúc Tạ Manh Kiều đeo hoa tai cho Chế Khắc, hai tay anh lại vòng ngang ôm người cô.
Đợi Tạ Manh Kiều đeo xong, trong lúc cô ngắm nghía gương mặt Chế Khắc, tâm tình anh vui vẻ hỏi: “Đẹp không?”
“Hoa tai thì đẹp, anh thì không.”
“Đúng là phũ phàng.” Chế Khắc không nhịn được bật cười, tay ôm kéo Tạ Manh Kiều vào sát người mình. Anh hơi nhướng mặt lên, khẽ hạ giọng nhắc: “Hôn anh một cái.”
Tạ Manh Kiều chạm môi lên môi Chế Khắc, nhanh đến mức còn chưa lưu được cảm giác.
Ngay khi hôn xong, cô nghiêm túc trừng mắt chất vấn: “Em cái gì cũng chiều anh, anh mà còn dám đi mách người lớn rằng em ăn hiếp anh thì đừng có trách.”
Dù Tạ Manh Kiều nói gì hay làm gì, Chế Khắc cũng chỉ cảm thấy buồn cười. Thế nhưng, bàn tay anh vẫn như một thói quen luồn dưới vạt váy ngủ của cô, sờ lấy bờ mông đầy đặn không bị che chắn.
Từ ánh mắt đến nét mặt của Chế Khắc thoáng nghiêm nghị, giữa lúc Tạ Manh Kiều vừa gác tay lên vai anh, vừa chăm chú đánh giá hoa tai, anh lại không khống chế được bản thân nói ra suy nghĩ trong lòng.
“Chúng ta hẹn hò được ba năm rồi, có phải bây giờ nên tính đến chuyện kết hôn không?”
Tạ Manh Kiều còn chưa suy nghĩ đã lập tức lắc đầu từ chối: “Không được, đang chơi vui mà kết hôn cái gì?”
“Lại còn muốn chơi? Chơi một mình anh vẫn chưa đủ sao?”
Nghe thấy giọng điệu trách móc của Chế Khắc, nhìn thấy hai đầu chân mày đang cau chặt biểu tình của anh, Tạ Manh Kiều vẫn không hề mủi lòng, cũng chẳng chút nhún nhường, thậm chí cô còn khó chịu ra mặt.
“Anh lắm chuyện thật đó.”
Thế nhưng ngay khi dứt câu, Tạ Manh Kiều đã ôm lấy mặt Chế Khắc hôn mạnh lên môi anh, hành động nhanh đến mức khiến anh không kịp trở tay, càng không có cơ hội kháng cự.
Trong chớp mắt, gương mặt vừa tỏ ra không vui của Chế Khắc đã bị che lấp bởi sự si mê. Tạ Manh Kiều thuần thục len lỏi đầu lưỡi vào khoang miệng của anh, từ tốn cuốn lấy đầu lưỡi kiêu ngạo đang chờ đợi.
Nụ hôn càng sâu, hai cánh tay của Tạ Manh Kiều đang vòng ôm cổ Chế Khắc càng thêm siết chặt, ngay cả cơ thể cũng vô thức dán sát vào người anh. Mà từ đầu đến cuối, bàn tay của Chế Khắc vẫn luôn luồn dưới vạt váy ngủ của Tạ Manh Kiều, nắn bóp bờ mông tròn đủ kiểu.
Giữa chừng, Tạ Manh Kiều bỗng khựng người, dứt nụ hôn không báo trước, vô tình khiến cho nước bọt dây ra khóe miệng.
Cô nhìn thẳng vào Chế Khắc, nghiêm giọng nhắc nhở: “Không được nói linh tinh chuyện kết hôn với mẹ em, bà ấy hối thúc em cả năm rồi đó.”
Nghe đến đây, nụ cười gian bỗng hiện trên môi Chế Khắc. Quan sát biểu hiện của anh, Tạ Manh Kiều đủ hiểu anh đang nghĩ gì trong đầu. Vậy nên trước khi anh có tư tưởng chống đối, cô lần nữa cảnh cáo: “Anh mà nói lung tung với mẹ em thì đừng có ngủ với em nữa.”
Chế Khắc không nhịn được thở ra một hơi bất mãn, tuy nhiên anh vẫn không quên thu lợi về cho bản thân. Ngón tay của Chế Khắc nhấc dây váy của Tạ Manh Kiều lên như muốn cởi ra, từ ánh mắt đến giọng điệu khó giấu được sự ám muội.
“Anh muốn được hối lộ.”
Trước yêu cầu của Chế Khắc, Tạ Manh Kiều vô thức thở ra một hơi bất lực. Cô từ tốn nắm lấy cổ tay anh, kéo ra khỏi dây áo trên vai mình, sau đó cô dùng đầu ngón trỏ dí mạnh vào vai anh cảnh cáo.
“Người làm kinh doanh lại không minh bạch, muốn chết hả?”
Nghe đến đây, trên mặt Chế Khắc bỗng hiện lên nụ cười ẩn ý. Anh bất chợt ôm ngang thắt lưng Tạ Manh Kiều kéo cô nằm ngửa xuống giường, bàn tay không tử tế lại luồn dưới chân váy xoa nắn da thịt cô.
Chế Khắc hạ thấp mình, kề môi sát bên tai Tạ Manh Kiều, thì thầm mờ ám: “Anh đợi ngày được chết dưới tay em đã lâu lắm rồi. Nể tình chúng ta yêu nhau lâu như vậy, em có thể cho anh một đặc ân, khiến anh chết trong sung sướng không?”
Updated 65 Episodes
Comments
Phạm Hà Phương
Kiều said: anh hãy đợi đấy
2025-05-03
0
Phạm Hà Phương
Cũng đủ độ phũ phàng
2025-05-03
0
dubumax
đúng là đồ vô tâm, vô phế của đại boss rồi :)))
2025-02-22
6