Chương 2

Nhìn thấy một người lạ đến gần mình, cô gái cảnh giác lùi lại.

“Cô không cần sợ, tôi không có ý xấu đâu. Trông có vẻ cô đang cần giúp đỡ.” Trịnh Khang lên tiếng.

Nhìn tướng mạo anh có vẻ đàng hoàng, cô cũng bớt đề phòng “Tôi... đang gặp một số chuyện.”

“Tôi thấy, chủ nhà có vẻ không cho cô ở nữa.” Trịnh Khang nhìn về phía ngôi nhà đó. Có vẻ đây là một kiểu nhà trọ rẻ tiền, nếu bị đuổi khỏi đây vì vấn đề tiền bạc thì cô gái này hẳn đang rất khó khăn.

“Phải, mẹ tôi vừa mới mất. Thời gian qua do bận rộn chăm sóc cho mẹ nên tôi bị mất việc ở chỗ làm cũ. Thể chất tôi vốn ốm yếu dễ đau bệnh nên rất khó tìm việc làm. Khoản nợ cho việc điều trị cộng với việc không có việc làm nên đương nhiên tôi không thể trả được tiền trọ, bọn chủ nợ lại thường xuyên tới nên chủ nhà buộc phải đuổi tôi đi.” Cô gái kể, sau đó có chút ngại vì đã nói quá nhiều với một người lạ.

Trịnh Khang thầm suy nghĩ mình cũng không thể giúp được gì nhiều, anh chần chừ một lúc rồi nói “Bây giờ đã khuya rồi, nếu cô cứ ở ngoài đường thế này thì sẽ rất nguy hiểm. Dù sao thì cô cũng là một phụ nữ trẻ.”

Anh định thêm từ xinh đẹp vào nhưng lại thôi, Trịnh Khang không muốn tỏ ra như mình đang thừa cơ tán tỉnh.

“Nhưng tôi cũng không biết nên đi đâu lúc này cả.” Cô gái nói.

“Tôi sẽ thuê cho cô một phòng khách sạn trong ba ngày, trong thời gian đó cô có thể tìm một công việc nào đó bao ăn ở để lo cho thân mình. Hoặc nếu cô muốn về quê thì tôi có thể giúp cô vé tàu.” Trịnh Khang biết sự giúp đỡ này không thể giải quyết hết mọi khó khăn của cô gái nhưng đó là những điều trong khả năng của anh, dù sao Trịnh Khang cũng chỉ là người vô tình đi ngang qua, đâu có trách nhiệm gì với cô gái này.

Được một người lạ giúp đỡ, cô gái có chút chần chừ. Trịnh Khang mỉm cười nói “Cô đừng nên nghĩ nhiều, chỉ là tôi thích lo chuyện bao đồng thôi.”

Quả thật Trịnh Khang thường hay giúp đỡ mọi người, ngay cả không quen biết. Ân Thiên Đức thường hay cười anh tự rước việc vào thân, nhưng Trịnh Khang không nhắm mắt làm ngơ khi thấy có người gặp chuyện được. Trong trường hợp cô gái này cũng vậy, nếu không giúp đỡ cô thì anh sẽ mất ngủ khi không biết số phận của cô như thế nào. Tất nhiên, sự giúp đỡ của anh cũng có giới hạn, Trịnh Khang không phải là người có thể vì người khác mà đánh mất cả quyền lợi của mình.

Nhìn quanh một lúc, cô gái có vẻ lưỡng lự giữa việc tin vào người đàn ông trước mặt và mạo hiểm lang thang ngoài đường vào ban đêm. Cuối cùng cô quyết định nhận sự giúp đỡ của Trịnh Khang.

Anh giúp cô xách hành lý đến khách sạn gần nhất. Trên đường đi họ có nói chuyện với nhau. Anh biết được tên cô là Mộc Bình Nhi. Mẹ của cô là một người lao động tay chân bình thường, gia đình thuộc dạng nghèo khó. Về cha của cô, Mộc Bình Nhi không nghe mẹ cô kể nhiều, chỉ có một chiếc dây chuyền làm kỉ niệm. Cô cho anh xem nó, đó là một chiếc dây chuyền bằng vàng, mặt của nó là một nửa trái tim. Trịnh Khang biết loại này, thường thì sẽ là một cặp dây chuyền ghép lại. Anh không thắc mắc về việc tại sao cô không bán chiếc dây chuyền vàng này, bởi lẽ đây là vật kỉ niệm quan trọng về người cha mà cô chưa bao giờ gặp, hơn nữa thì số tiền đó tuy đáng giá nhưng cũng không giải quyết triệt để được các vấn đề.

Dù hoàn cảnh không tốt nhưng mẹ của Mộc Bình Nhi vẫn lo cho cô học được hết đại học, cô trong lúc đó cũng phải làm thêm vất vả để trang trải tiền bạc. Trịnh Khang nhớ lại thời đại học của mình, chỉ việc học và chơi, mọi thứ đều được cha mẹ chu cấp, anh không biết cảm giác vất vả của cô tồi tệ tới cỡ nào. Mộc Bình Nhi lại kể về quá trình làm việc, do thể chất ốm yếu thường đau bệnh, các công ty đều không muốn nhận một nhân viên như thế. Mãi mới có một chỗ chấp nhận cô, thế nhưng do liên tục nghỉ phép để chăm sóc mẹ bệnh nặng, công ty đã đuổi việc cô.

Trịnh Khang cho rằng không đơn giản vì cô nghỉ phép liên tục, có lẽ họ đã có ý định sa thải cô khi công ty bắt đầu dư thừa nhân lực, thứ họ cần chỉ là một lý do mà thôi. Trịnh Khang cảm thấy người như Mộc Bình Nhi khó lòng mà tồn tại một mình được, tuy nhiên anh cũng không thể làm gì khác, anh đâu thể nuôi cô cả đời.

Nếu Mộc Bình Nhi không thể có được công việc chính thức thì cô sẽ sống như thế nào đây? Có thể cô sẽ phải trở thành kẻ ăn xin chăng? Hay là cô sẽ bị dụ dỗ vào những công việc không lành mạnh, anh biết có những người không kén phụ nữ đau bệnh. Trịnh Khang tự nhủ mình không nên nghĩ quá nhiều, anh nên tin rằng trong ba ngày tới thì cô sẽ tìm được một công việc phù hợp và cuộc sống sẽ ổn định.

Lên tới phòng khách sạn, Trịnh Khang giúp cô đưa đồ vào phòng và rời đi ngay. Anh tự hỏi liệu cuộc gặp gỡ tình cờ này liệu có phải một sự kiện quan trọng trong đời anh hay không.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play