Chương 3

Trịnh Khang và Ân Thiên Đức lại gặp mặt nhau để nói chuyện phiếm. Cả hai đều có những chuyện rất đặc biệt muốn kể cho người kia nghe. Khá là kì quặc khi hôm qua cả hai gặp mặt sau một khoảng thời gian nhưng không có nhiều chuyện để nói, vậy mà chỉ qua một ngày lại có chuyện để kể.

Trịnh Khang là người kể câu chuyện của mình trước “Hôm qua khi đi về nhà, tớ đã gặp một cô gái. Hoàn cảnh của cô ấy rất đáng thương, mẹ vừa mới mất, nợ nần thì chồng chất mà còn bị đuổi khỏi nhà trọ. Tớ dù muốn giúp đỡ những cũng chỉ cho cô ấy chỗ ở tạm thời được mà thôi. Cậu thấy đấy, vẫn còn người có cuộc sống tệ hơn chúng ta nhiều, thế nên có lẽ nên hài lòng với những gì đang có.”

“Cô ấy có xinh đẹp không?” Ân Thiên Đức hỏi.

Trịnh Khang nhớ lại gương mặt của Mộc Bình Nhi, rõ ràng không khó để trả lời câu hỏi đó “Cô ấy khá xinh đẹp, à không, phải nói là rất đẹp. Người ta bảo hồng nhan bạc phận quả không sai. Cũng vì thế mà tớ lo rằng cô ấy sẽ gặp nguy hiểm nếu lang thang ở ngoài đường vào đêm khuya. Gần đây tớ nghe bảo lượng biến thái trong thành phố đang tăng lên.”

“Nếu là tớ thì với một cô gái xinh đẹp, chắc chắn sẽ không giúp đỡ miễn phí thế đâu.” Ân Thiên Đức cười nói với vẻ mặt xấu xa.

“Cậu cứ đùa. Không thể lợi dụng lúc người ta đường cùng để đạt được những mục đích thấp hèn như vậy.” Anh không thích cách suy nghĩ đó, dù chỉ là đùa.

“Ôi, đúng là bạn của tớ, đức cao vọng trọng như vậy. Tớ biết là cậu luôn thích giúp đỡ người khác, nhiều lúc tớ thấy cậu chỉ đang tự làm thiệt thân. Nhưng cũng vì cậu tốt bụng như vậy nên mới là bạn thân của tớ.” Ân Thiên Đức nói. Họ quen biết nhau ở trường cấp ba, Ân Thiên Đức có ấn tượng với Trịnh Khang vì sự nhiệt tình giúp đỡ mọi người của anh. Cho dù Ân Thiên Đức không nhờ vả gì Trịnh Khang nhiều nhưng anh ta coi anh như hình mẫu một người tốt để hướng tới. Sau đó họ đã trở thành bạn thân đến tận bây giờ. Tuy nhiên, Ân Thiên Đức vẫn không thể thay đổi bản thân để trở thành một người như Trịnh Khang được, anh ta luôn đặt lợi ích của mình lên hàng đầu. Nếu Trịnh Khang một ngày nào đó cần anh ta giúp đỡ, Ân Thiên Đức sẽ phân vân. Còn nếu là người khác cần giúp đỡ thì chắc chắn anh sẽ không quan tâm.

“Mong là cô ấy sẽ gặp được may mắn, tớ chỉ có thể giúp được tới đó thôi. Còn cậu, cậu bảo cũng có một chuyện rất thú vị muốn kể cho tớ nghe mà.” Trịnh Khang hỏi sang chuyện của Ân Thiên Đức.

Anh ta bắt đầu kể “Tỉ phú Trần mà tớ đang làm việc ấy, hôm nay ông ấy vừa nhờ tớ một việc rất bất ngờ.”

“Ông ấy muốn lên làm hoàng đế sao?” Trịnh Khang đùa.

“Tất nhiên là không, giờ thì ông ấy sống đã khác gì vua chúa đâu. Ông ấy muốn tớ tìm tin tức về người tình cũ.”

Trịnh Khang không mấy ngạc nhiên, anh biết vợ tỉ phú Trần đã mất, giờ ông ấy muốn có người tình cũng không phải là gì quá đáng. Có điều phải tìm lại đúng người tình cũ thì cũng hơi kì quái.

“Ông ấy không còn giữ liên lạc sao? Thế thì ông ấy muốn cậu tìm bằng cách nào?” Trịnh Khang thắc mắc.

“Tất nhiên là dựa vào các dịch vụ thám tử và đi dò hỏi rồi. Tỉ phú Trần đơn giản là có tiền và không cần thiết trực tiếp làm các việc đó nên mới giao việc này cho tớ. Nghe ông ấy kể rằng bà ta là người tình của ông vào hơn hai mươi năm trước. Lúc đó thì vợ của ông ấy vẫn còn sống, cho nên đó chính là ngoại tình. Tuy nhiên, bà ta thì lại không biết tỉ phú Trần là người đã có gia đình, thậm chí còn tưởng ông ta chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường. Cho đến khi vợ của ông ấy phát hiện thì người nhân tình đó mới biết chuyện và tức giận rời đi.” Ân Thiên Đức đáp “Về tên tuổi thì thật buồn cười là ông ta còn không rõ bởi họ gọi nhau bằng biệt danh, cũng không hỏi tuổi hay thông tin cá nhân khác. Có điều ông ấy nghĩ rằng có lẽ bà ta có con với ông ấy. Buổi gặp mặt bị bà vợ phát hiện ấy, bà tình nhân đã nói có chuyện quan trọng, và ông ấy thấy bà thường đưa tay lên bụng.”

“Nếu là tình nhân chia tay thì không nói, nhưng nếu có con mà bây giờ mới nghĩ tới việc đi tìm thì ông ta quả là không ra gì.” Trịnh Khang nhận xét.

“Đó là do sợ hãi và lo lắng về người vợ lúc đó thôi. Về già người ta sẽ nghĩ lại những chuyện mình đã làm sai mà. Thế nên bây giờ tỉ phú Trần mới muốn tìm bà ấy, cốt là để xác nhận việc mình có con hay không. Ông ấy tự thấy mình không sống lâu nữa nên muốn gặp đứa con đó nếu nó thực sự tồn tại.” Ân Thiên Đức không dám nói xấu chủ của mình cho dù là ở sau lưng “Và ông ấy cũng còn giữ một kỉ vật với bà ấy, để tớ cho cậu xem.”

Ân Thiên Đức đưa cho Trịnh Khang xem một tấm ảnh trên điện thoại. Anh vô cùng ngạc nhiên, đó là nửa còn lại của sợi dây chuyền mà Mộc Bình Nhi đang giữ.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play