Đứa Con Của Tỉ Phú

Đứa Con Của Tỉ Phú

Chương 1

Năm giờ chiều, Trịnh Khang rời khỏi công ty và đi đến quán rượu để gặp bạn của mình là Ân Thiên Đức. Trịnh Khang làm tổ trưởng tại một công ty nhỏ, lương không thấp nhưng cũng không gọi là cao. Bạn của anh thì may mắn hơn khi làm trợ lý cho một ông già tỉ phú họ Trần. Tiền mà Ân Thiên Đức kiếm được gấp đôi anh, nhưng Ân Thiên Đức vẫn thường so sánh bản thân với ông tỉ phú và những người quen của ông ấy và tự nhận mình nghèo. Trịnh Khang thì cảm thấy mức thu nhập của Ân Thiên Đức là đã quá dư dả với cường độ làm việc đó.

Họ gọi một ly rượu nhẹ để uống vì cả hai vẫn cần tỉnh táo để ngày mai làm việc. Ân Thiên Đức lại than thở về tiền nong “Tiếp xúc với những con người giàu có đó, càng ngày tớ càng cảm thấy tự ti. Cậu nói xem, với số tiền chúng ta kiếm được thì bao lâu mới có được một tòa dinh thự lớn như của tỉ phú Trần.”

“Nếu không ăn uống, không tiêu xài gì cả thì có lẽ tầm tám mươi năm cả hai chúng ta sẽ mua chung được một căn.” Trịnh Khang thực sự tính toán điều đó.

“Thôi bỏ đi, thế thì có khi chúng ta còn không sống được tới lúc đó. Ước gì chúng ta có thể đổi đời nhỉ? Lúc đó thì cuộc sống không có gì luyến tiếc nữa. Như ông tỉ phú Trần đó, nếu thích thì mỗi tháng ông ta đổi một căn dinh thự vẫn còn dư dả.” Ân Thiên Đức nói.

“Tớ thì cứ đủ sống thế này là được. Nếu có thể mua một căn dinh thự thì sẽ lại muốn căn thứ hai, không bao giờ thấy thỏa mãn được.” Dù nói vậy nhưng trong lòng Trịnh Khang cũng mong muốn một cuộc sống giàu có. Nhưng anh biết điều đó thật viễn vông nên thà cứ tỏ ra không cần còn hơn.

“Cậu nói đúng, không nên cứ gặp nhau là lại than nghèo than khổ như thế này. Cậu sắp được lên trưởng phòng chưa nhỉ? Lúc đó thì sẽ đỡ khó khăn hơn bây giờ.” Ân Thiên Đức hỏi thăm tình hình công việc.

“Tớ nghĩ còn lâu lắm mới có thể thăng tiến. Mà cậu thật là, vừa mới nói là không nói chuyện tiền bạc nữa rồi cơ mà. Với người làm công ăn lương như chúng ta thì muốn đổi đời chỉ có cách là trúng số hoặc cưới được một cô nàng giàu có nào đó thôi.”

“Thật ra tỉ phú Trần cũng có một cô con gái, cô ấy cũng rất đẹp. Thế nhưng tớ không nghĩ mình với tới được. Một cô gái như thế mà hơn ba mươi tuổi vẫn độc thân thì rõ ràng là tiêu chuẩn rất cao chứ cô ấy muốn cưới ai lại chẳng được. Thư ký quèn như tớ thì rõ ràng đâu được cho vào mắt.” Ân Thiên Đức nói.

Trịnh Khang phì cười “Ra là cậu có ý tơ tưởng đến con gái của chủ. Nếu vậy thì chỉ còn đường trúng số thôi, có lẽ cậu nên bắt đầu đầu tư mua vé số đi.”

“Tớ không tin vào vận may, nếu may mắn thì tớ đã không phải vất vả kiếm tiền thế này rồi.” Ân Thiên Đức lại bắt đầu than thở.

“Cách nào cũng không được thì đành chịu thôi, cứ an phận như thế này vậy.” Trịnh Khang đáp. Anh ngẫm nghĩ nếu phải cưới một cô gái để đổi đời thì anh có nên làm không. Tuy nhiên nghĩ lại thì người chênh lệch giai cấp làm sao để ý đến nhau được, chính xác thì chỉ có người ở giai cấp trên không quan tâm đến người ở giai cấp dưới. Trịnh Khang thấy mình không nên suy nghĩ đến những việc không có khả năng. Nếu có để mắt đến thì họ cũng chỉ coi anh như cuộc chơi qua đường, Trịnh Khang không muốn sống nhục như vậy chỉ vì những đồng tiền được bố thí.

Họ nói chuyện với nhau một lúc nữa về công việc, cuộc sống. Sau hơn một tuần không gặp nhau, họ vẫn không có quá nhiều điều để nói. Khác với thời sinh viên chỉ sau một ngày là đã có vô vàn câu chuyện. Trịnh Khang cảm thấy thế giới trưởng thành có lẽ quá buồn tẻ và đơn điệu. Anh muốn mình gặp một chuyện gì đó thật kịch tính để có dấu ấn trong cuộc sống.

Rời khỏi quán rượu, Trịnh Khang đi bộ lang thang về nhà. Anh vừa đi vừa ngắm sao, bỗng có một ngôi sao băng vụt qua. Trịnh Khang vốn không có ước mơ ấp ủ nào, nhân vừa nói về việc đổi đời, anh vội ước rằng mình sẽ quen được một cô gái giàu có. Sau khi vừa dứt suy nghĩ, Trịnh Khang tự trách mình tại sao không ước trúng số mà lại ước điều hão huyền đó.

Trong lúc suy nghĩ lung tung, anh đã đi nhầm đường và tới một con hẻm chưa bao giờ đi tới. Dù vậy, nó cũng không cách đường về nhà anh quá lâu, Trịnh Khang quay người lại để trở về lối cũ.

Lúc này, anh đã thấy một cảnh tượng chưa từng thấy. Một cô gái bị đuổi ra khỏi căn phòng trọ, đồ đạc bị quăng ra đất. Trịnh Khang có chút bất ngờ, anh từng nghe về những trường hợp này nhưng chưa bao giờ thấy tận mắt. Anh tự nhủ mình vẫn còn may mắn hơn một số người, không nên than thở hay ghen tị với những người giàu.

Cô gái gom đồ lại và ngồi ở một góc tường bật khóc nức nở. Tuy cô ấy chỉ là người lạ, không liên quan gì đến anh, nhưng Trịnh Khang quyết định tới gần để hỏi chuyện.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play