Đúng vậy Khải nhìn cô gái ấy một cách không kìm chế được, trong mắt anh ánh lên sự kinh ngạc nhưng cũng đồng thời hiện ra sự vui vẻ. Khuôn mặt vốn dĩ luôn thờ ơ lạnh lẽo của anh mỗi khi ở bên cô hiện tại lại xuất hiện một nụ cười rất xa lạ.
Vy có thể khẳng định bản thân mình chưa từng nhìn thấy nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt ấy bao giờ.
- Anh Khải sao còn đứng đó, mau đi vào đi.
Bạn của Khải cũng chính là Tùng đứng dậy khỏi ghế đi về phía cửa kéo Khải đi vào. Hắn ta kèo anh đến cái ghế bên cạnh cô gái kia rồi kêu anh ngồi xuống.
Trái tim Vy đau nhói khi nhìn thấy anh ngoan ngoãn ngồi xuống mà hoàn toàn không nhìn về phía cô lấy một lần. Có lẽ giờ đây chính anh cũng không còn nhớ bản thân có một người vợ sớm chiều ở chung trong bốn năm nay.
Mà cũng đúng bốn năm sống cùng nhau không có chút cảm xúc nào sao có thể bằng tình yêu đầu đầy sâu sắc trong tám năm.
Vy mím môi nhìn khung cảnh hài hòa ở bàn ăn sau đó đi đến chiếc ghế còn lại bên cạnh anh trong phòng.
Tùng thấy cô ngoài xuống liền bắt đầu trêu chọc:
- Chị Vy chắc chị không biết đi? Đây là Phương bạn thuở nhỏ của anh Khải.
Cô gái tên Phương dịu dàng mỉm cười nhìn cô:
- Xin chào.
Vy cứng nhắc mỉm cười đáp lại:
- Xin chào, tôi là Vy…
Tuy nhiên cô chưa kịp nói hết câu đã bị Khải cắt đứt:
- Cậu về đây lúc nào vậy? Sau khi cậu ra nước ngoài thì không có chút tin tức nào cả.
Phương nghe anh hỏi liền không nhìn Vy nữa mà mỉm cười trả lời anh:
-Tớ mới về hôm qua, sau khi biết cậu sẽ cùng mọi người họp mặt liền không mời mà chạy đến. Không biết có phiền cậu hay không?
Khải bật cười vui vẻ:
- Sao có thể, tớ cầu còn không được.
Tiếng nói chuyện của hai người lọt vào tai Vy khiến cô khổ sở. Cô biết khi nãy tại sao Khải lại cắt lời mình, bởi vì anh biết cô định nói mình là vợ của anh.
Bởi vì biết điều đó nên anh không muốn cô nói ra, bởi vì biết rõ mà anh không muốn từ đó được thốt ra làm ô uế tai người mà anh yêu tận xương tủy.
Cho dù khi ấy cô ta bỏ rơi anh, cho dù cô ta chọn người con trai khác cắt đứt mọi liên lạc nhưng hiện tại khi cô ta xuất hiện anh liền không còn nhớ khoảng cách đó nữa.
Vy khổ sở nhắm lại hai mắt sau đó im lặng nghe hai người giống như một đôi nói chuyện không ngừng ngại, thậm chí khi cô ta sáp lại gần anh, anh cũng không đẩy cô ta hoặc thậm chí có một chút để tâm đến người vợ bên cạnh mình là cô chẳng hạn.
Bọn họ giống như người thân thiết nhất của nhau, nói chuyện cười đùa, sáp lại gần nhau thậm chí là nói về tình yêu khi cả hai ở cùng nhau. Bạn bè của anh thích thú nhìn cô sau đó vui vẻ trêu chọc hai người.
Có lẽ bọn họ biết người chồng là Khải còn không để ý người vợ là cô thì bọn họ cần gì phải để ý.
Bốn năm nay không không ít lần cô đã nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ, vì vậy cô hiểu rõ nếu như không phải chính Khải chấp nhận những cuộc nói chuyện như thế này thì bọn họ cũng sẽ không lên tiếng nói.
Món ăn được dọn lên. Vy nhìn một bàn đồ ăn không có lấy một món bản thân thích ăn liền không khỏi nhìn về phía Khải.
Đúng vậy bàn ăn này là do Khải gọi, anh là chồng cô mặc dù không hiểu rõ những cùng biết được vài món cô thích ăn. Vì vậy những năm trước trong bàn ăn đều sẽ có một hai món mà cô muốn ăn, nhưng hiện tại không có lấy một món cô thích.
Phương khẽ liếc nhìn cô sau đó chuyển mắt về phía Khải tỏ vẻ ngượng ngùng mỉm cười:
- Không ngờ lâu như vậy cậu vẫn nhớ những món tớ thích ăn.
Khải nghe vậy liền giơ đũa gắp một món ăn lên bỏ vào chén của cô ta:
- Sao tớ có thể quên. Thời gian chúng ta ở cạnh nhau còn lâu hơn khi xa nhau mà.
Giọng nói của Khải vừa dứt Vy liền cảm thấy từng cơn lạnh lẽo tràn vào cõi lòng.
A thì ra không có món ăn cô thích bởi vì cả bàn tiệc này đều đã chứa đầy những món ăn cô ta thích rồi. Thì ra hôm nay không phải sinh nhất cô mà là ngày mà bọn họ tương phùng.
Đúng là một ngày đáng để ăn mừng mà. Đúng là một ngày vui vẻ.
- Khải, anh thế mà tinh tế như thế. Chị Phương đúng là không uổng công quen biết anh.
Tiếng trêu chọc vang lên sau đó là khuôn mặt ửng đỏ ngượng ngùng của Phương.
Vy nhìn sự hòa hợp của bọn họ mà cảm thấy bản thân thật dư thừa. Rõ ràng cô đang ngồi cùng một bàn ăn nhưng giống như bọn họ là người của hai thế giới.
Cô nhìn thấy Khải, bọn họ ngồi cách nhau chỉ một gang tay nhưng không hiểu tại sao đôi mắt cô nhìn anh càng ngày càng nhòe đi giống như bọn họ cách nhau cả ngàn mét.
Không, không phải bọn họ cách nhau quá xa mà cô không thể nhìn thấy anh, chỉ là hiện tại hai mắt cô đông đầy nước mắt vì vậy không cách nào nhìn anh rõ được.
Lỗ tai cô lùng bùng cho đến khi cô nghe thấy tiếng nói đầy kiên định của Khải.
- Cho dù chết tôi cũng nhớ rất rõ mọi thứ của cậu.
Comments