Tạ Minh gặp được Phó Ngôn năm cả hai sáu tuổi, vào lúc học lớp một. Phó Ngôn năm đó là một cậu nhóc yếu đuối, mít ướt.
Hôm đó Tạ Minh đang chơi với đám bạn lướt ngang qua chỗ Phó Ngôn, đối phương đang bị đàn anh khối trên ép vào góc tường, bắt giao nộp tiền, Phó Ngôn vừa khóc vừa nói:”Em không có tiền”
Đàn anh có chút không tin, nhà Phó Ngôn dù sao cũng rất giàu mà, Tạ Minh lập tức bảo đám bạn:”Đợi một chút”
Sau đó nhanh chóng tiến tới, đứng phía sau đàn anh gọi một tiếng:”Anh Giang”
Một trong số ba người nhanh chóng quay đầu, hắn nghiêng đầu hỏi:”Anh làm gì ở đây vậy ạ?”
Người kia không trả lời mà hỏi hắn:”Tạ thiếu gia sao lại ở đây?”
Tạ Minh mỉm cười đáp:”Cậu ấy là bạn em đó”
Người kia hốt hoảng vội vàng phân trần:” Thiếu gia, tôi không biết Phó thiếu gia là bạn ngài, tôi không làm gì hết, thành thật xin lỗi ạ”
Nói xong cũng nhanh chóng kéo hai người còn lại rời đi, Tạ Minh tiến tới, dùng tay lau lau nước mắt trên mặt đối phương rồi nói:”Khóc rất xấu, không được khóc đâu, sau này cậu chính là bạn tớ, tớ sẽ bảo vệ cậu”
Phó Ngôn ngẩng đầu hỏi:”Thật sao?”
Tạ Minh nhanh chóng gật đầu trả lời:”Đương nhiên rồi, tớ sẽ bảo vệ cậu cả đời luôn”
Tạ Minh sau đó đưa tay đến trước mặt Phó Ngôn nói:”Đưa tay cho tớ”
Phó Ngôn đặt tay mình lên tay Tạ Minh, lập tức bị hắn kéo đi, hắn kéo cậu đến cạnh đám bạn hắn sau đó đẩy hắn đến bảo:”Sau này cậu ấy chính là bạn của tớ, cũng là bạn của chúng ta”
Bọn họ tức thì nói:”Được thưa Tạ thiếu gia, bọn tôi biết rồi”
Phó Ngôn bắt chước bọn họ gọi hắn:”Tạ....Tạ thiếu gia”
Tạ Minh tức thì dùng tay ra hiệu không được, hắn nói:”Bọn họ là con của người làm trong nhà tớ nên mới gọi tớ là Tạ thiếu gia, cậu khác bọn họ, không phải là con của người làm trong nhà tớ, không được gọi thế nếu không tớ không chơi với cậu”
Phó Ngôn liền hỏi:”Vậy....vậy phải gọi thế nào?”
Tạ Minh trả lời cậu:”Gọi Tạ Minh, tên tớ”
Phó Ngôn nhanh chóng gật gật đầu, sau đó gọi:”Tạ Minh”
Tạ Minh reo lên:”Đúng vậy, gọi đúng rồi”
Hai người họ rất nhanh liền trở thành bạn thân của nhau, Phó Ngôn cũng chơi với năm người đi bên cạnh hắn, có điều bọn họ đối với hắn không tốt lắm.
Phó Ngôn bị kéo từ bàn đầu xuống tận bàn cuối ngồi bên cạnh Tạ Minh, ban đầu việc này có chút khó, Nhưng Tạ Minh lập tức hỏi:”Cô biết má em là ai không?”
Mẹ Tạ nhị thiếu gia ai mà không biết được, chủ tịch của tập đoàn Tạ thị, hơn nữa còn là nhà đầu tư của trường, ở cái thế giới có tiền có quyền này thì nhà họ Tạ là có tiếng nói nhất, hơn nữa Tạ Minh còn là cục cưng bảo bối của Tạ gia, giáo viên sợ mất việc nên chỉ đành để Phó Ngôn xuống bàn cuối ngồi bên cạnh Tạ Minh.
Phó Ngôn chìa tay đến trước mặt Tạ Minh, tuy hắn không hiểu ý định của cậu nhưng vẫn nhanh chóng đặt tay mình lên, Phó Ngôn nắm chặt lấy bàn tay của hắn không buông, Tạ Minh không rõ ý định việc cậu nắm tay mình có mục đích gì nhưng cũng mặc cậu và chẳng mấy để tâm lắm.
Cuối tuần, thứ sáu, trước khi ra về, Tạ Minh nói với Phó Ngôn:”Phó Ngôn, ngày mai đến Tạ gia chơi với tớ nhé”
Phó Ngôn lắc lắc đầu, Tạ Minh hỏi hắn:”Tại sao?”
Phó Ngôn trả lời:”Tớ không biết nhà cậu ở đâu cả”
Tạ Minh liền nói:”Vậy tớ đến đón cậu, không cần đem gì hết, cậu đến trường đợi tớ, khoảng bảy giờ sáng tớ sẽ đến đón cậu”
Phó Ngôn khẽ gật đầu đồng ý với Tạ Minh, cả hai sau đó mỗi người lên một chiếc xe mà rời khỏi trường.
Ngày hôm sau, Phó Ngôn đến trường, là đi bộ đến, cậu đến rất sớm, hơn sáu rưỡi đã đến rồi, sau đó đứng ở đó đợi Tạ Minh, gần bảy giờ sáng, một chiếc xe đen dừng trước mặt cậu, tài xế xuống xe mở cửa. Tạ Minh không xuống, chỉ ngó đầu ra, vẫy vẫy tay gọi cậu đến:”Phó Ngôn, đến đây”
Phó Ngôn theo lời hắn mà chạy đến, hắn vỗ vỗ lên chỗ bên cạnh mình, Phó Ngôn liền leo lên, ngồi chỗ hẵn chỉ mình. Cánh cửa xe đóng lại, Tạ Minh nói với Phó Ngôn:”Chúng ta sẽ đến biển, nhà tớ có một căn ở đó, từ đó có thể nhìn ra biển, đến chiều mới về đó”
Phó Ngôn gật đầu bảo:”Bố tớ bảo là nếu đi với cậu thì khi nào về cũng được”
Tạ Minh nói ngay:”Vậy sáng mai về, sáng mai đưa cậu về sau, tối nay cậu ở lại ngủ cùng với tớ”
Phó Ngôn nghe xong đồng ý, cậu hỏi:”Chúng ta sẽ làm gì?”
Tạ Minh trả lời ngay:”Đương nhiên là chơi cả một ngày rồi, hôm nay anh trai tớ về đó, còn mang cả máy chơi game về cho tớ nữa, chúng ta cùng nhau chơi game”
Phó Ngôn lắc lắc đầu nói:”Tớ không biết chơi game”
Tạ Minh mỉm cười bảo:”Tớ sẽ chỉ cậu chơi, chúng ta sau này cùng nhau chơi game, hôm nay còn có anh họ em họ tớ đến nữa”
Phó Ngôn hỏi hắn:”Tớ sẽ chơi với họ nữa sao?”
Tạ Minh trả lời cậu:”Đương nhiên rồi, nhưng trước đó chúng ta sẽ ra biển chơi, mười giờ sẽ quay về chơi game một chút, mười một giờ trưa dùng bữa, sau đó ngủ trưa, hai giờ chiều dậy sẽ chơi game, buổi chiều khoảng bốn giờ thì ngâm mình trong hồ bơi nhìn ra biển, năm giờ thì lên, chúng ta sẽ chơi một chút, sáu giờ sẽ dùng bữa tối, bảy giờ sẽ là thời gian đọc sách, tám giờ tối thì có thể chơi game, mười giờ chúng ta đi ngủ”
Comments