Chương 2: Lời Hứa Không Thể Thực Hiện

Anh một lần nữa nhìn cậu, ánh mắt anh chứa đựng đầy buồn bã và sự u sầu, anh nói...

"Hà, lại đây..."

Nụ cười nhàn nhạt xuất hiện trên khuôn mặt xanh xao của Triết, anh đưa tay về chỗ cậu.

Hà khó khăn nhấc đôi chân nặng nề tiến về phía anh, đứng trước mặt anh rồi lao vào lòng anh gào khóc.

"Anh ơi..đừng mà..anh đừng bệnh nữa có được không?! Anh mau khỏe lại rồi làm bánh cho em nhé!"

Trước phản ứng dữ dội của cậu, anh chỉ cười, một nụ cười nhạt nhẽo và cũng là một nụ cười đau khổ. Anh nhìn xuống cậu bé nhỏ nhắn trong vòng tay mình, xoa đầu cậu, rồi anh lại nói...

"Hà, nín đi em, anh chỉ là bị ốm thôi, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏe lại...."

Hà bỗng chốc rơi vào trầm tư, im lặng một hồi cuối cùng cậu cũng phản ứng lại,..

"Anh hứa nhé, sinh nhật năm sau anh phải làm bù cho em hai cái bánh đấy!"

"Ừm, anh hứa..."

Hà biết rõ, đó chỉ là lời nói an ủi mà anh dành cho cậu, nhưng cậu vẫn đánh lừa bản thân, vẫn cứ cố chấp tin vào nó, tin vào những lời hứa không thể thực hiện, tin vào những lời nói dối kia... Bởi cậu không dám... Cậu bé ấy không dám tin đó là giả, dù chỉ một hy vọng thôi nhưng cậu vẫn muốn tin rằng những lời nói đó của anh là thật, anh sẽ thực sự khỏe lại và như trước kia vui vẻ hoạt bát.

Cậu cuộn tròn lại, dán vào lòng anh, ôm anh thật chặt... Hà cứ thút thít mãi, rồi cũng mệt lả mà ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Trong lúc mơ hồ, cậu mơ hồ nghe tiếng chị y tá, hình như là anh trai phải tiêm vitamin.

Vì cô chú đặt phòng bệnh riêng cho anh nên không gian trong phòng rất yên tĩnh, cậu nghe rõ cả tiếng thở khó khăn của anh trai, đôi lúc bên tai lại vang lên giọng nói thều thào của anh. Rồi cậu chìm vào giấc ngủ...

Lúc tỉnh lại, cậu vẫn nằm trên giường của anh, ngồi dậy ngó nghiêng, Hà không thấy anh đâu cả, Hà nhẹ nhàng bước xuống giường, đi khắp một vòng trong phòng tìm anh.

"Anh Triết...?!"

Đáp lại cậu là giọng nói khàn khàn kèm theo tiếng thở dốc phát ra sau cánh cửa...

''Dậy rồi à..."

Là anh Triết, anh đang ở trong nhà tắm.

Hà nhanh chân chạy vào trong chỗ anh, anh vừa mới nôn xong, bên trong phòng tắm bí bách là nồng nặc mùi chua khó chịu, cậu vội vàng tiến tới đỡ anh dậy, nhưng cơ thể to lớn của một cậu thiếu niên mười tám tuổi cao một mét tám, một cậu bé mười bốn tuổi gầy gò yếu ớt như Hà sao có thể nâng đỡ.

Anh vịn tay vào thành bồn rửa mặt, khó khăn đứng dậy khỏi sàn nhà, tay còn lại vịn vào vai cậu làm điểm tựa, đứng không vững, người anh bắt đầu lung lay, Hà cố gắng giữ chặt lấy cơ thể sắp đổ gục của anh. Anh bám vào tường mon men được cậu đỡ về giường bệnh, phịch một tiếng, cả người anh vô lực đổ nhào xuống dưới tấm nệm cao su êm ái.

"Rót cho anh một cốc nước.."

Trong sự mệt mỏi, anh vừa thở vừa nói với qua chỗ cậu, cậu đi đến chiếc bàn gần đó, rót vào ly thủy tinh một ít nước ấm trong bình giữ nhiệt, rồi đưa cho anh...

Triết vội vã đổ thẳng cốc nước vào miệng, những dòng nước dư thừa bị vương vãi chảy xuống dưới yết hầu...

Cậu đi tới, cầm một chiếc khăn giấy nhỏ lau những giọt nước vương vãi trên tấm nệm

"Anh!...uống từ từ thôi.."

"Khụ.. Khụ..."

Vì uống quá vội nên anh bị sặc nước, Hà bất lực nhìn anh, cậu xoa lưng cho anh một hồi, cuối cùng anh cũng dịu lại...anh nói..

"Nước này bị thiu à? "

Hà cười cười đáp lại, nghĩ rằng anh đang nói đùa với cậu..

"Đây là nước nóng lấy từ bình nước nóng dưới bệnh viện, sao có thể thiu được.."

Anh ngơ ngơ nhìn cậu một lúc lâu rồi gật gù đáp lại..

"Uống thấy có vị chua.. "

Trong đầu cậu bỗng lóe lên một ý nghĩ gì đó nhưng chưa kịp định thần thì nó lại chợt biến mất, cảm giác như thực sự đã quên một điều vô cùng quan trọng.

Đi loanh quanh một vòng, cuối cùng cậu cũng sực nhớ ra một điều... Lập tức chạy đến giường bệnh của Triết.

"Anh..! "

Anh thắc mắc nhìn cậu, ánh mắt ngây ngô không hiểu chuyện gì, rồi câu nói tiếp theo của Hà đã làm sắc mặt anh chuyển biến dữ dội..

"Anh vừa nôn đúng không?! "

" Ừ, sao thế...." - anh trả lời

Minh Triết khựng lại một hồi, vẻ mặt bàng hoàng không tin nổi, anh nhìn cậu thật lâu, rồi anh lại nhìn qua cốc nước mình vừa uống... khuôn mặt anh tái mét.. không tin được mà hỏi lại...

"Anh vừa tráng miệng chưa thế nhỉ.."

Cậu thẳng thừng đáp: "Chưa á anh."

Nghe xong câu này của cậu, khuôn mặt anh trực tiếp tái đi, biểu cảm vô cùng méo mó... cảm giác buồn nôn lại một lần nữa ập đến, anh dường như không quan tâm cơ thể yếu ớt của bản thân lập tức phi thẳng vào nhà tắm, ôm cái bồn cầu mà nôn thốc nôn tháo...

Sau những tiếng nôn mửa của anh là tiếng ho sặc sụa.. cậu cầm tới cho anh một cốc nước ấm để anh xúc miệng, sau khi quay trở lại giường anh nhìn Hà bằng ánh mắt chất vấn..

"Sao mày không nhắc anh?! "

Hà đứng đờ người.. bộ não vẫn chưa kịp xử lý thông tin thì bị câu nói sau đó của anh chọc giận..

"Nhẽ ra mày phải nhắc anh xúc miệng chứ, báo hại anh mày nôn một trận.."

"Anh còn nói?! bản thân mình nôn xong

không nhớ bây giờ lại trách em? "

Cậu có chút lớn tiếng, có thể coi là dùng giọng mắng mỏ để đáp trả. Anh nhìn cậu, nhìn vào mắt cậu, rồi chột dạ quay đi...

Hot

Comments

tg ơi tg... ướt gối t tg ơi...^^

2024-10-21

10

Hạ Ly

Hạ Ly

Cái chết quá gần rồi, làm cha làm mẹ chắc chắn sẽ không thể để con chịu đau nhiều như này

2024-10-22

7

Thỏ💍🫶🌹

Thỏ💍🫶🌹

đó là tâm trạng của một người biết mình sắp chết , sự thật hiển nhiên và cách nhân vật đối mặt với sự thật đó đã làm lòng mình rất cảm động

2024-11-26

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play