99 Ngày Cuối Cùng
Nguyễn Minh Triết - chàng thiếu niên 18 tuổi sinh ra và lớn lên tại vùng đất Hải Phòng tràn ngập hương biển. Anh có một gia đình trọn vẹn, có đầy đủ cả ba và mẹ. Dù ba mẹ anh xuất ngoại từ sớm, cũng ít khi về nhà xong tình cảm của anh dành cho ba mẹ vẫn luôn đong đầy.
Dưới sự chăm sóc và dạy dỗ của bà ngoại, Triết dần trưởng thành và lớn lên, anh sở hữu vẻ ngoài điển trai cùng chiều cao lý tưởng, thành tích học tập luôn đứng trong top 10 của trường, thiếu niên ngoan ngoãn lễ phép chuẩn bốn chữ "con nhà người ta". Anh không chỉ là con một mà còn đúng chuẩn con cầu con khẩn khi ba mẹ anh phải làm IVF tới lần thứ tư mới có được.
Tất cả đều rất tốt đẹp, gia đình 4 người tưởng chừng như đã rất hạnh phúc, cho tới khi... Tờ giấy chuẩn đoán kết quả ung thư dạ dày giai đoạn cuối đập vào mắt. Hai chân người phụ nữ trở nên mềm nhũn, mẹ anh ngồi thụp xuống sàn bệnh viện lạnh lẽo, ôm mặt khóc nấc lên. Người đàn ông đứng bên cạnh khuôn mặt bơ phờ không chút huyết sắc, hai mắt ông lúc này đã đỏ ngầu toàn những tia máu.
Thế giới của hai vợ chồng dường như sụp đổ, đứa con họ khó khăn lắm mới có được, đứa con yêu quý của họ vậy mà lại sắp rời xa họ. Người đàn bà hoàn toàn suy sụp, sau ngày hôm ấy, mẹ anh cứ như một cái xác không hồn lướt đi qua từng góc ngách trong nhà, ba anh cũng chẳng khá hơn là bao, mái tóc đen láy bây giờ đa bạc trắng phân nửa, da mặt xám lại, hai con mắt lúc nào cũng trĩu xuống đầy vẻ buồn rầu.
Còn anh, người được chuẩn đoán là chẳng còn sống được bao ngày nữa đang ngồi trong phòng riêng của mình, nhìn bản thân ở gương rồi nhìn xuống tấm giấy báo trúng tuyển của trường đại học y Hải Dương, vẻ mặt chán trường nằm phịch xuống giường.
- "Cố gắng nhiều như vậy... Cuối cùng là đổi lại một tờ giấy báo tử à? Hahaha... buồn cười thật đấy..."
- "Gì mà cố gắng điều trị chứ? Ung thư bình thường vốn đã là không thể, này còn là di truyền..."
Ném sắp giấy qua một bên, Minh Triết cuộn mình lại, mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
...
Ngày mà nghe tin tình trạng sức khỏe của Triết chuyển xấu, ba mẹ anh liền sắp xếp công việc, hai tuần trước đó đã ngồi máy bay từ Mỹ gấp rút đáp xuống sân bay tại Hà Nội.
Vừa xuống khỏi máy bay, bọn họ lập tức bắt xe đến bệnh viện làm thủ tục cho anh kiểm tra toàn diện, sau khi nhận kết quả họ không khỏi bàng hoàng.
Cũng ngay trong tuần ấy, anh Triết đột nhiên đau bụng dữ dội, cô chú nhanh chóng đưa anh đến bệnh viện tỉnh cấp cứu, sau khi tình hình ổn định lại lập tức làm thủ tục chuyển viện cho anh, đưa anh từ bệnh viện tỉnh lên bệnh viện Hà Nội tiếp nhận điều trị.
Nhưng tình trạng của anh không những không tốt hơn, mà còn ngày càng trở nặng, và lời thông báo chuẩn bị tinh thần của bác sĩ càng khiến bọn họ trở nên tuyệt vọng.
Không nhớ rõ cụ thể là mấy ngày, hình như anh đã nằm tại bệnh viện Hà Nội được một tuần hơn, làn da xám xịt không có sắc hồng, cả người cũng đã gầy đi trông thấy.
Anh ngồi trên giường bệnh, yếu ớt múc từng thìa cháo dinh dưỡng, chỉ mới hai tuần mà thôi, anh đã gầy tới trơ xương, nhưng cái dáng vẻ yếu ớt của bệnh tật ấy trông thật dịu dàng và cuốn hút, cậu nhìn anh một hồi lâu, chầm chậm bước tới bên giường bệnh, đứng ngay cạnh anh.
Triết ngẩng đầu lên, đưa ánh mắt mông lung nhìn cậu, ánh mắt chứa đầy mệt mỏi và buồn bã...
"Hôm nay không đi học à?"
Anh khe khẽ mở miệng hỏi cậu, lời nói nhẹ nhàng đến lạ, bình thường khi nói chuyện anh thường rất nghiêm với mấy đứa em trong nhà, nhưng hôm nay, giọng nói ấy thật yếu ớt, run run như không đủ hơi vậy.
Hai cánh môi anh khô khốc, trắng bệch khiến anh nhìn càng nhợt nhạt hơn.
Cậu nhìn anh, cúi gằm mặt rồi cất tiếng trả lời, không hiểu sao, lúc này hai mắt cậu đã ướt đẫm, những giọt nước mắt tích tụ rồi không ngừng chảy xuống hai bên má. Bé Hà thút thít đứng đó, đôi chân nặng nề như bị gắn xuống sàn nhà không thể nhúc nhích.
"Anh...!!"
Đứng khóc cả một buổi, cậu cố gắng hết sức để nói ra những khúc mắc trong lòng nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể thốt ra một từ "anh" đó..
Minh Triết nhìn cậu, ánh mắt chứa đựng đầy sự bất lực, anh biết, anh biết rõ cảm xúc của Hà bây giờ, cũng biết rõ những điều Hà muốn hỏi, nhưng anh không trả lời, anh chỉ im lặng.
Nhìn cậu, lại nhìn xuống giường, nhìn xuống hai chân cậu... rồi anh nhìn vào hai bàn tay mình..anh vẫn im lặng không lên tiếng.
Hà lại khóc, nhìn dáng vẻ khô héo của anh, cậu không khỏi đau lòng, anh đã từng năng nổ biết bao, tươi tắn đến nhường nào chứ?!
Bây giờ anh ấy chỉ có thể nằm đó, từng ngày từng ngày đếm số thời gian dần dần trôi đi, qua cánh cửa sổ nhìn ngắm bầu trời ở ngoài kia, cảm nhận thời gian trôi cùng những sự thay đổi của sắc trời và những áng mây bồng bềnh trôi vô định.
Updated 21 Episodes
Comments
Jessica
T mới đọc có 1c thôi, nma t lại khá thích bộ này, thích từ cái cách trình bày siêu ưng mắt, thích đến cách tgia bỏ hết tâm huyết vào từng câu chữ của mình, nói chung là duyệt, t sẽ ủng hộ tgia lâu dài nhó
2024-10-11
23
¹
Tác giả cũng hay ghê, mới đc có đoạn 3 mà ngược vậy
2024-11-01
4
✨熙月🌕
Truyện thật sự khá lôi cuốn mình từ những giây phút đầu tiên, chỉ mong truyện này sẽ có một kết thúc viên mãn nhưng khi nhìn lại tên truyện thì mình biết mình sắp tới sẽ đỏ mắt đến đau rát mất/Sob/
2024-11-20
2