Lúc đại phu trở ra chân của Ngụy Thần Chương đã được băng bó xong. Trưởng thôn cùng Ngụy Hào thấy lão liền tiến lên xem tình hình. Vân thị cũng dỏng tai nghe nhưng là nghe xem hết bao nhiêu tiền.
"Thầy thuốc Trung, Ngụy lão tam như nào rồi?"
Trưởng thôn lên tiếng. Thầy thuốc Trung nhìn ông thở dài một tiếng lắc đầu.
"Tôi chỉ là thầy thuốc ở thôn cái chân này không chữa được nếu muốn vẫn là lên trấn trên thử xem. Có điều sẽ tốn kém."
Ngụy Hào hơi dao động dù gì cũng là con trai mình nếu vẫn đủ khả năng vậy cứ chữa đi. Nhưng Vân thị lại không như thế. Nghe thấy phải tốn tiền bà ta oang oang cái miệng ngay.
"Thế thì không được. Chỉ là một cái chân thôi mà chẳng phải vẫn còn một cái sao? Tiền trong nhà không còn dư dả gì còn phải để tiền cho Đại Lang đọc sách nữa."
Đại Lang hay Ngụy Vũ Lang là cháu trai đích tôn của nhà họ Ngụy là bảo bối Vân thị yêu chiều. Mà ngoài bà ta những người khác cũng phụ hoạ không ít. Bọn họ đều không muốn tốn tiền vì Ngụy Thần Chương.
Trưởng thôn là người ngoài mà còn nhìn không nổi nhưng lại không phải chuyện nhà mình ông cũng chẳng làm gì được.
Trả tiền cho thầy thuốc Trung xong Vân thị liền đuổi người. Dân làng vốn dĩ đứng kín cổng hóng chuyện nên lời Vân thị nói ai cũng nghe được. Dẫu có bị người trong thôn nói như nào Vân thị cũng chẳng quan tâm. Tiền là máu là thịt của bà ta không thể tiêu là không thể tiêu.
Ngụy Hào vốn cũng muốn chạy chữa cho con trai nhưng nghe vợ và con trai con dâu nói cũng xuôi xuôi thế là không nói gì nữa.
Ngụy Thần Chương nằm trong phòng nghe thấy hết. Hắn không tức giận cũng chẳng oán hận vì tất cả đều nằm trong dự đoán cả. Kế tiếp phải khiến Ngụy gia xem hắn như sao quả tạ không làm được gì còn khiến họ tốn thêm tiền. Khẳng định Vân thị sẽ không chịu được mà cho hắn ra ở riêng. Tốt nhất là cắt đứt quan hệ luôn.
Vì việc của Ngụy Thần Chương nên cả sáng người trong nhà cũng không làm gì nhiều đành ở nhà đợi qua bữa trưa rồi chiều xuống đồng. Hiện tại đang là tháng 7 là lúc nóng nhất trong năm. Còn hai tháng nữa là tới mùa gặt đó cũng là lúc kế hoạch của Ngụy Thần Chương hoàn thành.
Trương thị đẩy cửa phòng đặt mạnh bát cơm sứt mẻ chỉ có chút cơm thừa với ít vừng bên trên không cả một đôi đũa. Nàng ta nhìn hắn nằm trên giường bực bội hừ mạnh.
"Chú ba, giờ chú như này không làm được gì vậy nên cũng ăn ít lại tiết kiệm cho nhà mình."
Thấy hắn không nói gì vẫn cứ lầm lì nàng ta càng bực mình chán ghét trên mặt hiện rõ.
"Hứ! Đúng là đồ xúi quẩy."
Ngụy Thần Chương nhìn người rời đi rồi nhìn tới chén cơm kia. Cơm này cho chó nó còn chê chứ nói chi cho người.
"Thường Xuân"
Thường Xuân chui ra từ trong tay áo hắn ra thành thục cầm chén cơm kia lên đem đổ cho mấy con heo sau nhà. Tiếp đó phóng lên núi Tây tìm tới nơi giấu con gà ban sáng. Làm sạch gà rồi xuống nhà dân dưới núi lấy ít muối ớt lên nướng gà.
Kế tiếp là một công việc gian nan nhất. Đem gà xuống núi. Thường Xuân lay người một cái những phiến lá từ thân nó mọc ra to rộng vừa vặn bọc lấy con gà. Lá này là nó mô phỏng lại từ lá sen. Sau đó cục lá sen bọc gà lăn lăn xuống núi vừa vặn gặp một người vừa đào măng về nó thuận tiện nhảy vào gùi măng của người ta.
Lúc tới nhà Ngụy gia nó nhảy xuống chui tọt vào bụi cỏ bên đường lăn vào phòng Ngụy Thần Chương theo vườn rau ở sau nhà tí nữa còn bị Vân thị thấy. Doạ chớt bảo bảo rồi.
Ngụy Thần Chương thấy bọc lá xanh lè lăn vào phòng. Từ bên trong vươn ra sợi dây leo mỏng đóng cái cửa bụp một tiếng. Sau đó nhảy lên chõng tre của hắn. Lá sen bọc liền mấy lớp được gỡ ra. Gà nướng muối ớt ngon chảy nước miếng. Gà rừng nên không quá lớn đổi lại thịt săn chắc ngọt nước.
Ngụy Thần Chương ngồi dậy xé lấy một cái đùi ăn vuốt vuốt mấy cái lá sen.
"Vất vả cho mày rồi. Đợi rời khỏi cái nhà này sẽ không cần khổ sở vậy nữa."
Thường Xuân nhân tính hoá vô cùng vươn sợi dây leo ra quấn quanh tay hắn như thể đang trả lời.
Ngụy Thần Chương cảm thấy may mắn. Nếu Thường Xuân cùng dị năng không cùng xuyên tới đây vậy chắc hắn chết từ đời trên núi rồi.
Tối hôm đó Thường Xuân lại đi kiếm đồ ăn cho hắn. Lần này là cá nướng cùng ít rau trong vườn của Vân thị. Ngụy Thần Chương nhìn đồ ăn nó đem về mà cảm xúc lẫn lộn. Hoá ra trước giờ hắn chả hiểu gì về nó cả.
Bỏ mặc mấy lời chửi rủa của Vân thị hắn ăn cơm Thường Xuân nấu ngon lành còn cái phần cơm chó cũng chê kia thì đổ cho heo cho gà. Ăn thì ăn không ăn thì thôi.
Sáng sớm hôm sau hiếm khi Ngụy Thần Chương ngủ được một giấc ngon như vậy. Kiếp trước phải tranh đoạt chém giết với tang thi chả lúc nào ngủ yên. Đêm qua là giấc ngủ ngon nhất từ trước tới giờ của hắn.
Vì lao động chính đã gục ngã nên sáng sớm khi trời còn sẩm tối hai anh em Ngụy Hoàng, Ngụy Hổ phải theo cha ra đồng. Trương thị cũng dậy làm việc. Giặt rũ cho gà cho heo ăn. Vân thị thì ngủ tới trời sáng hẳn mới dậy, dậy rồi thì làm gì? Khởi động cơ mồm nói xiên nói xỏ xong rồi chửi đông chửi tây cái kết cuối cùng vẫn là chửi Ngụy Thần Chương.
Chửi hắn vô dụng, không được tích sự gì. Chỉ giỏi gây chuyện, có chút việc cũng làm không xong. Chửi hắn có phải oán hận bọn họ bắt hắn làm việc nên cố tình ngã để bọn họ tốn tiền hay không. Ngụy Thần Chương nằm nghe mà không biết nên như nào. Sống đủ lâu nên cái gì cũng có thể thấy đúng là có thật mà.
Updated 50 Episodes
Comments
sky
khiếp đúng là người nhát vợ (sợ vợ)
2025-03-01
1
Nguyễn Ash
Thật ngu dốt mà
2025-02-21
2
Gấu
cưng 💕
2025-01-03
4