Tối đó Vân thị bỏ đói hắn nói rằng đó là kết quả việc hắn hại Ngụy Hổ thành như vậy. Những ngày sắp tới cũng không cần ăn nữa. Ngụy Thần Chương không nói gì vẫn một mặt hằm hằm như cũ tập tễnh về phòng.
Khi nãy lão thái bà đạp cái chân đau của hắn đến chảy máu còn không cho thầy thuốc Trung khám lại trả tiền cho Ngụy Hổ xong liền bảo ông về. Nhưng thầy thuốc Trung nhìn không nổi lén nhét cho hắn ít vải sạch cùng thuốc bôi bảo hắn thay băng cẩn thận có việc gì thì đến tìn ông.
Ngụy Thần Chương biết ơn ông rất nhiều từ khi hắn tới đây và cả trong kí ức của nguyên chủ thì thầy thuốc Trung và trưởng thôn là hai người đối tốt với hắn nhất. Còn một người nữa có điều hiện giờ hắn vẫn chưa gặp. Đối với người này Ngụy Thần Chương không chỉ biết ơn mà còn mang nợ bà rất nhiều. Hắn sẽ thay nguyên chủ trả phần ân nghĩa ấy.
Ngụy Thần Chương giải quyết xong con rắn Thường Xuân mang về thì nằm trên chõng nghĩ xem kế tiếp nên ra tay với Ngụy Hoàng kiểu gì. Đợi đến lúc một nhà Ngụy gia đều gặp chuyện kiểu gì Vân thị cũng không nhịn được cho xem.
Đến nửa đêm Thường Xuân mò vào trong phòng vỗ vỗ cái lá nhỏ của mình lên mặt hắn. Ngụy Thần Chương bị vỗ tỉnh. Hắn hé mắt nhìn nó.
"Sao vậy?"
Thường Xuân vươn dây leo chỉ ra bên ngoài cành lá đung đưa. Tuy Thường Xuân không thể nói nhưng nó không khác gì một phần ý thức của Ngụy Thần Chương nên hắn có thể thông qua ý thức hiểu ý của nó đồng thời ra lệnh. Thường Xuân cũng được xem như một đôi mắt khác của hắn.
"Tao biết rồi. Cảm ơn mày nhiều."
Thường Xuân đã đun nước để hắn tắm. Mấy nay Vân thị không nhìn nổi hắn đến nước tắm cũng không cho nên hắn chỉ đành nửa đêm dậy tắm. Mà đêm xuống thì nước lạnh nên Thường Xuân liền nấu nước cho hắn đến giờ thì gọi hắn đi tắm. Ngụy Thần Chương thực sự phục nó. Hoá ra nhóc con hắn nuôi đa năng như vậy.
Ngụy Thần Chương dùng dị năng của mình chữa trị tạm thời cho cái chân gãy kia rồi bước vào buồng tắm. Nước ấm vừa đủ thoải mái thật.
Tắm rửa xong hắn mặc quần áo rồi lặng lẽ trở về phòng ngủ một giấc đến sáng. Lúc Ngụy Thần Chương dậy trời đêm ngoài vẫn còn tối nước mưa ào ào xối trên mái nhà dột nát. Trời mưa này là thứ Thường Xuân thích nhất. Trời vừa mưa nó liền chạy đi chơi hắn cũng không quản để nó chơi cho đã.
Sắc trời âm u mưa càng ngày càng lớn. Dĩ nhiên đồng áng hôm nay cũng không đi được nên một nhà Ngụy gia đều có mặt. Vì sáng sớm trời đổ mưa không làm việc gì nên Ngụy Thần Chương cũng dậy trễ hơn bình thường. Bản thân Vân thị cũng không sớm hơn bao nhiêu nhưng vẫn xỉa xói hắn không ngừng. Thôi thì thú vui tuổi già của mụ hắn không cản.
Nhìn quanh một nhà vậy mà không có Ngụy Hoàng. Đang thắc mắc tên này đi đâu thì trong tiềm thức xuất hiện góc nhìn của Thường Xuân. Ngụy Hoàng mặc áo tơi đội nón lá tay cầm gói thuốc đi từ nhà thầy thuốc Trung ra.
Ngụy Thần Chương liền nảy ra được ý tưởng trừng trị gã. Hắn nhớ trước đây cũng vào ngày mưa cuối hạ như này Ngụy Hoàng một mình trùm kín về nhà bỏ lại đứa em trai 5 tuổi là nguyên chủ dầm mưa đếm phát sốt. Lúc nguyên chủ nằm trên giường gã còn tới chế giễu nói y yếu đuối vô dụng ướt một chút đã ôm thành như vậy.
Ngụy Thần Chương không do dự ra lệnh cho Thường Xuân.
Trời mưa ngày càng nặng hạt đã vậy còn xuất hiện cả sấm chớp. Ngụy Tiểu Dung nghe thấy thì sợ run rẩy ôm lấy Trương thị. Vân thị nhìn cháu gái hừ một tiếng rồi quay qua trách Ngụy Hoàng đi lấy thuốc mà lâu như vậy giờ này vẫn chưa về.
"Mưa lớn như vậy chắc nó trú tạm chỗ nào rồi. Ngớt mưa ra xem thử là được."
Ngụy Hào rít lấy điếu thuốc nhả khói chầm chậm nói. Lão đã lên tiếng rồi Vân thị cũng không tiếp tục nói thêm chỉ là thái độ vẫn không đổi.
Đợi một hồi mưa cũng ngớt. Mây đen tan đi trời liền trong xanh trở lại. Ngụy Thần Chương ngồi trong phòng thông qua Thường Xuân mà dạo chơi một hồi trong thôn lúc này liền nghe tiếng người tá hỏa gọi Vân thị nói Ngụy Hoàng bị cây đổ đè lên người gãy chân rồi.
Ngụy gia nháy mắt loạn thành đoàn chạy ra ngoài. Ngay cả Ngụy Hổ cũng tập tễnh cái chân trẹo của mình mà đi ra. Ngụy Thần Chương lại cười nhẹ một cái rồi cũng giả bộ khó khăn đứng dậy đi theo.
Trời vừa mưa đường quên toàn bùn đất liền trở nên lầy lội. Ngụy Hoàng bị gốc cây đổ trúng người tuy đã né được nhưng vẫn bị đổ lên chân. Mà lúc đó trời mưa bên ngoài chẳng có ai nên không ai biết gã sảy ra chuyện mãi khi mưa ngớt người ta ra ngoài mới thấy.
Ngụy Hoàng được đưa về nhà thầy thuốc Trung để ông khám. Cái chân này nhẹ hơn so với Ngụy Thần Chương nên ông liền đắp thuốc rồi nẹp lại cho gã.
Vân thị ở ngoài gào khóc cho gã. Nào là con trai bảo bối của mụ sao lại xui xẻo như vậy? Rồi gài lên kêu có người muốn hại con mụ chứ không sao lại trùng hợp như vậy? Mụ nói mà không nghỉ khiến ai cũng lắc đầu. Khi nãy mưa lớn ai cũng thấy sấm đánh xuống mấy lần liền đổ cây là khó tránh khỏi Ngụy Hoàng là xui xẻo dính phải nhưng mụ nào nghe. Mụ lại đổ hết lên đầu Ngụy Thần Chương nói chắc chắn là do hắn hại con mụ. Do hắn khắc cả nhà mụ cho nên mới vậy. Chứ không sao hắn vừa sảy ra chuyện là con mụ cũng có chuyện.
Ngụy Thần Chương không lên tiếng chỉ cúi đầu tỏ vẻ cam chịu. Đúng là do hắn nhúng tay nhưng có ai tin chứ? Bọn họ làm gì biết đến dị năng? Biết đến Thường Xuân?
Ngụy Hào cảm thấy mụ làm mất mặt mình kêu Trương thị đỡ mụ dậy đừng để mụ làm loạn nữa. Nhưng không biết Trương thị lại cho thêm dầu gì mà sau đó mụ bùng nổ luôn.
"Tôi muốn phân gia! Tôi muốn thằng xúi quẩy đó ra ngoài! Không? Cắt đứt! Là nó khắc cả nhà này! Còn để nó trong nhà sớm muộn cũng bị hắn khắc chết. Cắt đứt! Cắt đứt đi! Tôi không muốn có quan hệ gì với nó nữa!"
Những người ở đấy đều bị lời này của mụ làm cho kinh hãi mà Ngụy Thần Chương thì nghệt mặt không dám tin nhìn mụ. Đó là trong mắt người khác còn thực sự trong lòng hắn đang sướng điên người lên đây này. Còn tưởng sẽ lâu lắm ai dè mới có mấy ngày Vân thị đã không nhìn nổi này là phải ghét hắn đến mức nào đây?
Updated 50 Episodes
Comments
Gấu
y chang bảo mẫu lun 😂
2025-01-03
4