Chương 17: Tha thứ

Tôi thở hắt khi dừng chân trước nhà em. Tôi liều mạng tìm đến, tôi không muốn bỏ lỡ em trong thời khắc này. Gia đình em đã vào trong đón Tết. Tôi hơi ngập ngùng trước chuông cửa vì giờ này không phải lúc để một kẻ như tôi có thể tùy tiện bước vào. Nhưng tôi không muốn mình đánh mất em và cũng không thể kiên nhẫn chờ em thêm một giây phút nào nữa. Em cũng đâu sợ hãi khi tìm đến tôi chứ. Tôi liên tục nhấn chuông, tôi hi vọng em sẽ vui mừng khi thấy tôi

Có người bước ra, vừa nhìn tôi đã biết không phải em. Vai tôi hơi run nhẹ. Một người đàn ông trung niên ra mở cửa:

- Cháu tìm ai sao?

Tôi thận trọng cúi đầu:

- Cháu chào bác... cháu tới tìm...

Chưa kịp nói hết thì tôi thấy em đứng trên bậc cửa nhìn ra. Ánh mắt của em, tôi không nhìn rõ nhưng có lẽ em không vui vẻ gì. Khuôn mặt em dường như nhăn lại, em khó chịu khi thấy tôi sao? Tôi bấu chặt vạt áo, tôi nghĩ lúc này mình không nên chạy trốn thì hơn:

- Cháu tới tìm cậu ấy, cháu muốn gặp cậu ấy một chút

Tôi nhìn chằm chằm về phía em nhưng em liền quay ngoắt đi. Em cự tuyệt tới mức khiến tôi hoảng loạn. Tôi chợt thấy đau nhói trong lòng. Bóng lưng em như con dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim tôi. Em khuất dần khỏi tầm mắt, trong tôi như bị bao trùm bởi bóng tối. Tôi cảm thấy trống rỗng và lạc lõng như mất đi một phần cơ thể.

Mắt tôi nóng ran, định quay đầu rời đi vì nghĩ rằng tất cả lời nói lúc này đều vô nghĩa. Tôi nghĩ rằng em đã không còn muốn nhìn thấy tôi. Tôi đã luôn hèm nhát như thế, đến tôi còn ghét chính mình cơ mà. Nhưng tôi biết phải làm sao đây, tôi đâu thể đối diện với một người đến nhìn tôi còn không muốn

- Cháu vào trong nhé, thằng bé ở trong nhà.

Lời nói của bác khiến tôi bừng tỉnh:

- Dạ, thôi ạ, cháu sẽ đến vào hôm khác

Bác ấy cười lớn rồi vỗ vai tôi:

- Ai lại từ chối lời mời vào năm mới chứ, xui cả năm đó. Bác là bố thằng bé, đừng ngại, cháu nhanh vào trong đi, ngoài này lạnh lắm

Tôi bối rối vì không biết từ chối thế nào. Đã tự ý tìm đến vào năm mới thì sao dám tự ý rời đi chứ. Bác dẫn tôi lên phòng em rồi đi trước. Chân tôi tê rần, tay cứng đờ. Tôi dựa lưng vào tường, lòng nôn nao. Tôi lấy chút can đảm cuối cùng mà gõ cửa, kèm theo giọng nói nhỏ:

- Tôi đến để gặp cậu. Đứng tránh tôi nữa, tôi biết là cậu không thoải mái nhưng chúng ta hãy nói chuyện tử tế với nhau đi. Tôi không muốn chuyện của tụi mình cứ thế mà kết thúc đâu. Làm ơn, mở cửa cho tôi đi

Em không trả lời, tôi vẫn cố gắng thuyết phục em:

- Trả lời tôi đi mà. Bây giờ chỉ cần mở cửa, cậu có đánh mắng hay chửi bới tôi sao cũng được. Xin lỗi vì đã không tìm cậu sớm hơn và cũng không nên bỏ đi vì không có lí do. Đáng lẽ tôi cũng không nên tìm cậu lúc này nhưng tôi không thể kiểm soát bản thân, tôi muốn nhìn thấy cậu

Tôi càng nói, xung quanh càng tĩnh lặng. Những ngón tay tôi đã đỏ rát nhưng vẫn cố gõ nhẹ lên cửa:

- Cậu không mở cửa cũng được, chỉ cần trả lời tôi thôi. Xin cậu đấy, tôi sai rồi mà. Tôi nhớ cậu, nhớ cậu lắm...

Giọng tôi nhỏ dần như thể hiện nỗi bất lực đến tột cùng. Em vẫn không nói gì. Tôi bấu chặt tay, nước mắt không kiềm nổi mà rơi xuống:

- Cậu ghét tôi tới vậy sao? Đến trả lời tôi cũng không muốn à? Tôi rời đi đều có lí do cả, nhưng bây giờ tôi không quan tâm đến nó nữa. Chỉ cần có cậu, điều gì tôi cũng chấp nhận... Nếu cậu không trả lời thì tôi về nhé? Đừng ghét tôi, được không?

Tôi đứng lại một lúc lâu, tay cũng buông khỏi cánh cửa. Tiếng thở dài đập vào khoảng không vô tận. Tôi chỉ biết cúi đầu mặc kệ những giọt nước mắt lặng lẽ rơi. Tôi biết em chẳng thoái mái chút nào khi tôi tìm đến tận nhà em như thế. Rõ ràng tôi là người bỏ em mà. Trước khi rời đi, tôi vẫn luyến tiếc vì đã không thể nói yêu em:

- Làm phiền cậu thật rồi. Tôi về nhé. Chúc cậu năm mới bình an

Tôi không phải là không có đủ kiên nhẫn để ở cạnh em. Tôi có thể chờ ở đây cho tới khi em chịu bước ra. Nhưng tôi cũng cảm thấy trống rỗng và bất lực khi em cứ luôn phớt lờ như thế. Không nhìn thấy em, không thấy được biểu cảm hay giọng nói của em. Trong tôi bứt rứt và khó chịu như quả bóng căng phồng sắp nổ tung. Cảm giác ấy gần như ngạt thở.

Bước xuống những bậc thang như dài vô tận. Tôi thấy khoảng cách của tôi và em đã xa thế nào. Em đã không còn cười với tôi, cũng không nhìn tôi một cách dịu dàng nữa. Tôi mong em trở lại dáng vẻ như xưa, khi mà chúng ta mới chập chững quen nhau, khi mà em còn ở bên tôi vì lí do ấy. Và giá như tôi không nghe thấy lời em nói thì chúng ta cũng chẳng ra nông nỗi này. Đôi khi cứ sống với vài lời giả dối cũng đâu tệ

Tôi bước hẫng một bậc thang, cổ chân liền kéo đến cơn đau nhói. Tôi lau giọt nước mắt đã khô, tập tễnh bước ra phía cửa lớn. Tôi nhìn quanh, bố mẹ em không ở đây, có lẽ họ đã đi đâu đó. Tôi ngoái lại nhìn căn phòng em vẫn đóng chặt cửa mà ngậm ngùi đi về. Em chắc ghét tôi lắm. Nhưng dù em có ghét tôi thì tôi vẫn yêu em da diết, điên cuồng

Bước xuống sân tràn ngập ánh đèn vàng, không khí này có lẽ cả đời tôi cũng không có. Tôi đưa tay chạm nhẹ vào những tán cây nhưng vẫn không quên nhìn lại phía sau lần nữa. Tôi hi vọng vào một điều mỏng manh và xa vời. Hi vọng em sẽ đứng ngay kia.

Hot

Comments

🫠

🫠

nhanh cho hai đứa về bên nhau đi bà/Cry/

2025-01-02

4

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Tôi không muốn trở về nhà
2 Chương 2: Tại sao lại là dơ bẩn?
3 Chương 3: Cái chết của anh
4 Chương 4: Ánh dương rực rỡ
5 Chương 5: Tôi sợ hãi nếu lỡ yêu cậu
6 Chương 6: Những vết thương
7 Chương 7: Sự quan tâm của cậu
8 Chương 8: Những cái ôm
9 Chương 9: Không muốn em giống tôi
10 Chương 10: Lí do của em
11 Chương 11. Đáng ra tôi không nên
12 Chương 12. Không còn chúng ta
13 Chương 13: Chẳng dễ dàng
14 Chương 14: Câu chuyện dở dang
15 Chương 15: Tìm kiếm
16 Chương 16: Nhìn về phía em
17 Chương 17: Tha thứ
18 Chương 18: Chớm nở
19 Chương 19: Sự khởi đầu
20 Chương 20: Bên cạnh em
21 Chương 21. Những nỗi niềm thầm kín
22 Chương 22: Đã đến lúc
23 Chương 23: Em muốn rời đi sao?
24 Chương 24: Tin tưởng
25 Chương 25: Cảm ơn em
26 Chương 26: Không trả lời
27 Chương 27: Chúng ta đều có thể
28 Chương 28: Em luôn ở đây
29 Chương 29: Tình yêu của tôi
30 Chương 30: Bình yên
31 Chương 31: Đừng chạm vào tôi
32 Chương 32: Vô dụng
33 Chương 33: Sự tin tưởng
34 Chương 34: Chuyện hôm ấy
35 Chương 35: Hãy lắng nghe anh
36 Chương 36: Đừng bỏ mặc anh
37 Chương 37: Ánh mắt em
38 Chương 38: Phải chia tay rồi
39 Chương 39: Chờ đợi
40 Chương 40: Tiếc nuối
41 Chương 41: Bảo vệ
42 Chương 42: Không còn yêu
43 Chương 43: Tình yêu trọn vẹn
44 Chương 44: Vô vọng cả thôi
45 Chương 45: Đơn độc
46 Chương 46: Lãng quên
47 Chương 47: Quen thuộc
48 Chương 48: Tôi xin lỗi
49 Chương 49: Không quen biết
50 Chương 50: Mất trí
51 Chương 51: Không phải sao?
52 Chương 52: Tôi đã luôn đợi em
53 Chương 53: Thú nhận
54 Chương 54: An ủi
55 Chương 55: Ôm anh
56 Chương 56: Hẹn hò
57 Chương 57: Không muốn em đi
58 Chương 58: Ý nghĩa
59 Chương 59: Đừng quậy
60 Chương 60: Hãy quay lại
61 Chương 61: Lo lắng
62 Chương 62: Giấu diếm
63 Chương 63: Mưa
64 Chương 64: Đừng đi
65 Chương 65: Buông bỏ
Chapter

Updated 65 Episodes

1
Chương 1: Tôi không muốn trở về nhà
2
Chương 2: Tại sao lại là dơ bẩn?
3
Chương 3: Cái chết của anh
4
Chương 4: Ánh dương rực rỡ
5
Chương 5: Tôi sợ hãi nếu lỡ yêu cậu
6
Chương 6: Những vết thương
7
Chương 7: Sự quan tâm của cậu
8
Chương 8: Những cái ôm
9
Chương 9: Không muốn em giống tôi
10
Chương 10: Lí do của em
11
Chương 11. Đáng ra tôi không nên
12
Chương 12. Không còn chúng ta
13
Chương 13: Chẳng dễ dàng
14
Chương 14: Câu chuyện dở dang
15
Chương 15: Tìm kiếm
16
Chương 16: Nhìn về phía em
17
Chương 17: Tha thứ
18
Chương 18: Chớm nở
19
Chương 19: Sự khởi đầu
20
Chương 20: Bên cạnh em
21
Chương 21. Những nỗi niềm thầm kín
22
Chương 22: Đã đến lúc
23
Chương 23: Em muốn rời đi sao?
24
Chương 24: Tin tưởng
25
Chương 25: Cảm ơn em
26
Chương 26: Không trả lời
27
Chương 27: Chúng ta đều có thể
28
Chương 28: Em luôn ở đây
29
Chương 29: Tình yêu của tôi
30
Chương 30: Bình yên
31
Chương 31: Đừng chạm vào tôi
32
Chương 32: Vô dụng
33
Chương 33: Sự tin tưởng
34
Chương 34: Chuyện hôm ấy
35
Chương 35: Hãy lắng nghe anh
36
Chương 36: Đừng bỏ mặc anh
37
Chương 37: Ánh mắt em
38
Chương 38: Phải chia tay rồi
39
Chương 39: Chờ đợi
40
Chương 40: Tiếc nuối
41
Chương 41: Bảo vệ
42
Chương 42: Không còn yêu
43
Chương 43: Tình yêu trọn vẹn
44
Chương 44: Vô vọng cả thôi
45
Chương 45: Đơn độc
46
Chương 46: Lãng quên
47
Chương 47: Quen thuộc
48
Chương 48: Tôi xin lỗi
49
Chương 49: Không quen biết
50
Chương 50: Mất trí
51
Chương 51: Không phải sao?
52
Chương 52: Tôi đã luôn đợi em
53
Chương 53: Thú nhận
54
Chương 54: An ủi
55
Chương 55: Ôm anh
56
Chương 56: Hẹn hò
57
Chương 57: Không muốn em đi
58
Chương 58: Ý nghĩa
59
Chương 59: Đừng quậy
60
Chương 60: Hãy quay lại
61
Chương 61: Lo lắng
62
Chương 62: Giấu diếm
63
Chương 63: Mưa
64
Chương 64: Đừng đi
65
Chương 65: Buông bỏ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play