Hẹn Không Ngày Gặp Lại

Hẹn Không Ngày Gặp Lại

Chương 1: Tôi không muốn trở về nhà

Tôi là một đứa trẻ lớn lên trong một gia đình khá giả nhưng tôi chưa bao giờ tìm được hạnh phúc cho chính mình. Những tiếng cãi vã và đòn roi là cách tôi được nuôi lớn. Đơn độc, cô lập và tự ti là cách tôi trưởng thành. Tôi gặp em vào năm mười bảy tuổi, tôi đã phải lòng chàng trai với nụ cười dịu dàng như nắng ấm xua tan đi trái tim lạnh giá của mình. Ngày em đến, tôi dường như được cứu rỗi khỏi thế gian này

Ngày hôm đó của vài năm sau, em chỉ nhẹ nhàng xoa bàn tay tôi và rời đi trong đêm muộn. Hôm ấy trời lạnh, tôi còn nhớ rõ em mặc chiếc áo khoác dạ đen và cái khăn tôi đã đan tặng em từ mùa đông năm trước. Lúc rời đi vẫn là sự dịu dàng cùng nụ cười trong veo đó. Nhưng tôi hoàn toàn không nhận thấy sự khác lạ trong mắt em. Một nỗi buồn nặng nề đè chặt trong tâm can em mà tôi không hay biết. Và từ ngày em đi, tâm hồn tôi mục nát và thối rữa bao ngày dài

*Ngày 14/10/2006

Tôi vừa rời khỏi nhà sau khi tiếp tục chứng kiến cảnh bố mẹ đánh nhau. Trên tay vẫn còn vài vết thương đang rỉ máu. Hôm nay tôi chủ động ra ngoài vì biết sau khi mẹ bị đánh thì bà ấy sẽ lại nổi giận lên tôi. Tôi chỉ biết trốn tránh, hèn nhát và chẳng bao giờ dám đối mặt với điều gì cả. Tôi đã luôn sống như thế, suốt mười bảy năm nay

Ngồi trên hàng ghế ở công viên cũ. Gió rét bắt đầu về, môi tôi mím chặt vào nhau. Chỉ có chiếc áo phông mỏng thực sự khiến tôi sắp ngất đi. Bụng kêu ọc ọc, tôi ngả người về sau hệt như một cái xác chết. Rốt cuộc tôi còn phải sống đến bao giờ? Tôi đói, đói quá, đã hai ngày không được ăn gì rồi. Tôi mỉm cười, hôm nay chắc vừa là sinh nhật vừa là ngày giỗ của tôi mất

Tôi còn có một người anh trai nhưng anh ấy đã chết cách đây sáu năm. Anh ấy chết vào năm mười bảy tuổi, bằng với tôi bây giờ. Nói thật, tôi cũng sẽ chết mất, chẳng có chút ấm áp nào ở ngôi nhà này cả. Và chẳng ai nhớ điều đó ngoài tôi, chẳng ai nhớ đến sự tồn tại của anh, đối với họ thì anh ấy như chưa từng tồn tại vậy. Tôi đã vô vàn lần tự hỏi, gia đình và tình yêu rốt cuộc là cái thá gì chứ? Và tại sao tôi lại không có nó?

Môi của tôi nứt nẻ vì thời tiết lạnh buốt. Tôi vẫn ngồi im trên ghế đá ở khu công viên. Mắt tôi đỏ hoe, đón những cơn gió lướt qua giác mạc. Tôi cảm thấy chán nản về mọi thứ và từng ước có thể chết như anh trai mình. Tôi nghiêng đầu rồi mỉm cười mặc cho đôi môi đã rớm máu. Nhưng tôi cũng ước mình sẽ được sống, tôi ước cuộc đời sẽ không làm tổn thương tôi như thế này nữa. Nụ cười trên môi tôi không bị dập tắt bởi vài ánh mắt kì lạ của mọi người xung quanh. Tôi mang trong mình một tâm hồn héo úa và vài hi vọng viển vông của tuổi mười bảy. Tôi không muốn chết...

* Ngày 25/10/2006

Bài kiểm tra hôm nay tôi chỉ đứng thứ hai thôi. Tôi siết chặt bài kiểm tra trong tay rồi đưa tới trước mặt bố. Có lẽ bố mẹ thất vọng nhiều lắm, mặc dù họ còn chưa bao giờ hi vọng vào tôi. Bố nhìn tôi, ánh mắt ấy vẫn lạnh lẽo, bố buông đũa xuống rồi xé nát bài kiểm tra đó. Tôi chưa kịp nuốt miếng cơm nào, bố kéo tôi dậy rồi đẩy vào góc tường, sau đó buông lời chửi bới:

- Lúc nào cũng đứng thứ hai, mày không thể làm tốt hơn à? Mày đúng là cái thằng vô dụng, chẳng làm nổi cái gì cả. Thử mở to mắt mà nhìn con ông XXX xem, còn mày thì...

Những lời ấy tôi luôn được nghe gần như mỗi ngày. Nói sao nhỉ? Tôi quen rồi nhưng đâu phải tôi không cố gắng. Đó là tất cả những gì tôi làm được, đó là tất cả công sức tôi bỏ ra mà. Chẳng ai nhìn vào sự nỗ lực của tôi hết. Tôi ôm đầu, có chút ấm ức và nhỏ giọng nói:

- Nhưng mà... con cũng đã cố hết sức...

Tiếng bát vỡ vụn như trái tim của tôi. Tôi cắn chặt răng nhìn mảnh bát còn ghim trên cánh tay gầy gò đầy gân xanh của mình. Tiếng thét chói tai của bố như xé nát tâm can tôi:

- Cố gắng, cố gắng á? Mày đúng là thằng ăn hại, chỉ biết ngồi một góc như kẻ ất ơ cả ngày. Cái nhà này đúng là vô phúc mới có cái mặt mày. Mày sao không chết quách đi cho rồi, chết như cái thằng anh dơ bẩn của mày vậy. Tao kì vọng vào chúng mày bao nhiêu thì chúng mày làm tao thất vọng bấy nhiêu. Chết hết đi

Đôi mắt tôi đã ngấn lệ, bố lại nhắc đến anh theo cách này. Bố nói tôi sao cũng được, chỉ mong đừng nhắc đến anh. Anh trai từng được bố mẹ quý trọng vì anh rất tài giỏi nhưng sau một sự cố thì họ lại chính là người gián tiếp hại chết anh. Và lý do họ muốn lãng quên anh chỉ vì anh là người đồng tính...

Tôi ngước nhìn mẹ ngồi trên bàn ăn. Bà ấy chẳng nói gì, chỉ liếc tôi rồi lắc đầu tỏ ra thất vọng. Mẹ rời đi cùng cánh cửa đập mạnh. Tôi thẫn thờ rồi tự hỏi họ có thực sự là người đã đẻ ra chúng tôi không vậy?

Bây giờ chỉ còn mình tôi ngồi ở sàn nhà đầy mảnh vỡ. Tôi gục đầu xuống, trái tim quặn lên từng cơn. Cái tuổi tâm lí bấp bênh này tôi thực sự đã nghĩ tới cái chết vô số lần. Nhìn di ảnh anh trên bàn thờ, nước mắt cũng ứa ra khỏi khóe mi. Tôi thực sự sẽ chết mất, sẽ chết trong chính cái nơi gọi là nhà. Tôi sắp không trụ nổi nữa

Nhà với mọi người là cái gì vậy? Bạn bè trên lớp luôn mong muốn trở về ngôi nhà của họ sau buổi học. Hay những người ngoài kia luôn muốn trở về nhà sau ngày dài mệt mỏi. Còn tôi thì sao á? Tôi chưa bao giờ muốn về nhà từ khi anh trai mất. Có ngôi nhà nào chỉ toàn nước mắt và máu không? Nhưng tôi vẫn phải về vì tôi không có nơi nào để đi, không ai chứa chấp tôi cả. Lí do bị ghét bỏ là gì tôi cũng còn không biết. Tôi đang tồn tại, tồn tại để làm tròn cái kiếp người của mình.

" Tự sát là tội lớn lắm đấy... "

Chapter
1 Chương 1: Tôi không muốn trở về nhà
2 Chương 2: Tại sao lại là dơ bẩn?
3 Chương 3: Cái chết của anh
4 Chương 4: Ánh dương rực rỡ
5 Chương 5: Tôi sợ hãi nếu lỡ yêu cậu
6 Chương 6: Những vết thương
7 Chương 7: Sự quan tâm của cậu
8 Chương 8: Những cái ôm
9 Chương 9: Không muốn em giống tôi
10 Chương 10: Lí do của em
11 Chương 11. Đáng ra tôi không nên
12 Chương 12. Không còn chúng ta
13 Chương 13: Chẳng dễ dàng
14 Chương 14: Câu chuyện dở dang
15 Chương 15: Tìm kiếm
16 Chương 16: Nhìn về phía em
17 Chương 17: Tha thứ
18 Chương 18: Chớm nở
19 Chương 19: Sự khởi đầu
20 Chương 20: Bên cạnh em
21 Chương 21. Những nỗi niềm thầm kín
22 Chương 22: Đã đến lúc
23 Chương 23: Em muốn rời đi sao?
24 Chương 24: Tin tưởng
25 Chương 25: Cảm ơn em
26 Chương 26: Không trả lời
27 Chương 27: Chúng ta đều có thể
28 Chương 28: Em luôn ở đây
29 Chương 29: Tình yêu của tôi
30 Chương 30: Bình yên
31 Chương 31: Đừng chạm vào tôi
32 Chương 32: Vô dụng
33 Chương 33: Sự tin tưởng
34 Chương 34: Chuyện hôm ấy
35 Chương 35: Hãy lắng nghe anh
36 Chương 36: Đừng bỏ mặc anh
37 Chương 37: Ánh mắt em
38 Chương 38: Phải chia tay rồi
39 Chương 39: Chờ đợi
40 Chương 40: Tiếc nuối
41 Chương 41: Bảo vệ
42 Chương 42: Không còn yêu
43 Chương 43: Tình yêu trọn vẹn
44 Chương 44: Vô vọng cả thôi
45 Chương 45: Đơn độc
46 Chương 46: Lãng quên
47 Chương 47: Quen thuộc
48 Chương 48: Tôi xin lỗi
49 Chương 49: Không quen biết
50 Chương 50: Mất trí
51 Chương 51: Không phải sao?
52 Chương 52: Tôi đã luôn đợi em
53 Chương 53: Thú nhận
54 Chương 54: An ủi
55 Chương 55: Ôm anh
56 Chương 56: Hẹn hò
57 Chương 57: Không muốn em đi
58 Chương 58: Ý nghĩa
59 Chương 59: Đừng quậy
60 Chương 60: Hãy quay lại
61 Chương 61: Lo lắng
62 Chương 62: Giấu diếm
63 Chương 63: Mưa
64 Chương 64: Đừng đi
65 Chương 65: Buông bỏ
Chapter

Updated 65 Episodes

1
Chương 1: Tôi không muốn trở về nhà
2
Chương 2: Tại sao lại là dơ bẩn?
3
Chương 3: Cái chết của anh
4
Chương 4: Ánh dương rực rỡ
5
Chương 5: Tôi sợ hãi nếu lỡ yêu cậu
6
Chương 6: Những vết thương
7
Chương 7: Sự quan tâm của cậu
8
Chương 8: Những cái ôm
9
Chương 9: Không muốn em giống tôi
10
Chương 10: Lí do của em
11
Chương 11. Đáng ra tôi không nên
12
Chương 12. Không còn chúng ta
13
Chương 13: Chẳng dễ dàng
14
Chương 14: Câu chuyện dở dang
15
Chương 15: Tìm kiếm
16
Chương 16: Nhìn về phía em
17
Chương 17: Tha thứ
18
Chương 18: Chớm nở
19
Chương 19: Sự khởi đầu
20
Chương 20: Bên cạnh em
21
Chương 21. Những nỗi niềm thầm kín
22
Chương 22: Đã đến lúc
23
Chương 23: Em muốn rời đi sao?
24
Chương 24: Tin tưởng
25
Chương 25: Cảm ơn em
26
Chương 26: Không trả lời
27
Chương 27: Chúng ta đều có thể
28
Chương 28: Em luôn ở đây
29
Chương 29: Tình yêu của tôi
30
Chương 30: Bình yên
31
Chương 31: Đừng chạm vào tôi
32
Chương 32: Vô dụng
33
Chương 33: Sự tin tưởng
34
Chương 34: Chuyện hôm ấy
35
Chương 35: Hãy lắng nghe anh
36
Chương 36: Đừng bỏ mặc anh
37
Chương 37: Ánh mắt em
38
Chương 38: Phải chia tay rồi
39
Chương 39: Chờ đợi
40
Chương 40: Tiếc nuối
41
Chương 41: Bảo vệ
42
Chương 42: Không còn yêu
43
Chương 43: Tình yêu trọn vẹn
44
Chương 44: Vô vọng cả thôi
45
Chương 45: Đơn độc
46
Chương 46: Lãng quên
47
Chương 47: Quen thuộc
48
Chương 48: Tôi xin lỗi
49
Chương 49: Không quen biết
50
Chương 50: Mất trí
51
Chương 51: Không phải sao?
52
Chương 52: Tôi đã luôn đợi em
53
Chương 53: Thú nhận
54
Chương 54: An ủi
55
Chương 55: Ôm anh
56
Chương 56: Hẹn hò
57
Chương 57: Không muốn em đi
58
Chương 58: Ý nghĩa
59
Chương 59: Đừng quậy
60
Chương 60: Hãy quay lại
61
Chương 61: Lo lắng
62
Chương 62: Giấu diếm
63
Chương 63: Mưa
64
Chương 64: Đừng đi
65
Chương 65: Buông bỏ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play