Hữu Minh bắt chéo chân tựa vào thành sô pha nhìn người đàn bà trang điểm lòe loẹt, mặt như tượng sáp dẫn một đám tiếp viên bước vào. Anh đưa điếu xì gà lên môi rít một hơi dài rồi thở ra làn sương khói mờ ảo. Từ trong đáy mắt anh, sự chán ghét và thiếu kiên nhẫn không chút nào che giấu.
Ông Trung phấn khích nhìn năm cô gái trẻ đẹp vừa bước vào phòng. Dù họ trang điểm có hơi mộc mạc nhưng lại lộ rõ nét thanh thuần và ngây thơ, khác hẳn với loại phụ nữ dày dặn kinh nghiệm tình trường vẫn hay xuất hiện ở chốn vui chơi trụy lạc này.
Ông Trung nói bên tai Hữu Minh:
- Đây đều là mấy em gái dưới quê mới lên, còn chưa biết mùi đời đâu.
Hữu Minh cau mày, vừa định đứng dậy bỏ về thì một gương mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt khiến ngón tay cầm thuốc lá của anh khẽ run lên. Vẫn dáng vẻ xinh đẹp đó, vẫn đôi mắt to tròn ngập nước đó, bảy năm qua hầu như chưa từng thay đổi. Thời gian không để lại dấu vết gì trên gương mặt người phụ nữ ấy, có chăng đi nữa thì cũng chỉ điểm tô thêm vẻ mặn mà hương sắc cho cô.
Hữu Minh lại rít một hơi thuốc lá, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười đầy hứng thú, chỉ là ánh mắt đã trở nên lạnh lẽo như băng tuyết mùa đông. Anh giơ ngón tay chỉ vào Phù Dung và nói:
- Lại đây ngồi.
Bà Katy thấy Phù Dung ngày đầu ra trận đã giành được sự chú ý của khách sộp thì trong bụng vui như mở cờ, càng cảm thán ánh mắt mình sáng như đuốc.
Bốn cô gái còn lại không khỏi ganh ghét liếc nhìn Phù Dung. Người đàn ông này vừa gặp liền biết ngay là kẻ quyền quý nhiều tiền, lại còn trẻ tuổi đẹp trai, ngày thường không dễ gặp. Nếu đêm nay được phục vụ khách hàng chất lượng cao như thế, có miễn phí họ cũng tình nguyện! Chỉ tiếc cơ hội tốt đã bị Phù Dung chiếm lấy.
Nhưng trái ngược với sự ước ao hâm mộ của mọi người, Phù Dung không hề cảm thấy vui vẻ. Cô sợ hãi thụt lùi vài bước, hận không thể trốn khỏi căn phòng ngay lập tức.
Bà Katy nhanh chóng chú ý động thái dị thường của Phù Dung. Cho rằng đây là lần đầu tiên tiếp khách nên cô còn căng thẳng và lo âu nên bà nhanh chóng lên tiếng:
- Khách gọi kìa con, mau đi lại phục vụ đi. Mấy anh ở đây ai cũng lịch thiệp dễ thương hết, đừng có lo.
Bà vừa nói vừa vòng cánh tay ra sau lưng Phù Dung dùng sức đẩy thay lời cảnh cáo.
Phù Dung rủ mắt hít một hơi thật sâu, sau cùng nhận mệnh tiến lại bên cạnh Hữu Minh.
Thấy cô ngoan ngoãn nghe lời, bà Katy thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi đon đả chào hỏi:
- Mấy em gái dưới quê mới lên nên còn hơi rụt rè, cũng chưa có kinh nghiệm, có gì sai sót mấy anh châm chước bỏ qua dùm tụi nhỏ nha!
Ông Trung làm sao dám bắt bẻ, thấy Hữu Minh có hứng thú với người đẹp ông vui còn không kịp nên vội đáp lời:
“Chị Katy yên tâm, cứ để các em ở đây chơi với bọn tôi.”
Bà Katy cười hớn hở quay sang dặn dò các cô gái nhớ chăm sóc cho khách thật tốt rồi rời khỏi phòng.
Thấy Phù Dung đứng yên như tượng gỗ trước mặt mình, Hữu Minh cau mày nói:
- Mau ngồi xuống.
Phù Dung ngồi bên cạnh anh, mặt cúi gằm không rõ thái độ, hai tay nắm chặt lại, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Vì thiếu một số tiền lớn không có khả năng chi trả, cô rơi vào đường cùng chỉ còn cách theo cái nghề nhục nhã này để trả nợ. Nhưng Phù Dung trăm ngàn lần không ngờ tới vị khách đầu tiên của mình lại là cố nhân. Vừa xấu hổ, vừa tủi thân, cô ước gì ngay lúc này mình có thể biến mất để Hữu Minh không nhìn thấy dáng vẻ hèn hạ và ô nhục của mình.
Anh đưa tay nâng cằm cô lên, buộc cô phải đối diện với anh. Nhìn thấy phía sau hàng mi dài cong vút là ánh mắt né tránh sợ sệt, anh nở một nụ cười châm biếm:
“Không ngờ, thật không ngờ nhỉ?”
Phù Dung rủ mắt, khóe môi run rẩy không nói thành lời.
Hữu Minh buông tay ra, lạnh lùng ra lệnh:
- Má mì dặn cô phục vụ khách như thế nào thì làm đi, còn ngồi thừ ra đó làm gì.
Phù Dung đáp lại bằng giọng nói khô khốc:
- Dạ.
Sau đó cô rướn người rót rượu, dùng nĩa xiên một quả nho đưa cho anh. Hữu Minh thả lỏng người tựa vào thành sô pha, hai tay khoanh lại không hề có ý muốn tiếp lấy.
Phù Dung bối rối cắn môi, chần chờ giây lát rồi đưa quả nho lên tới miệng anh. Anh há mồm ngậm lấy, chậm rãi nhấm nháp, ánh mắt không bỏ sót một chút biểu tình nào từ gương mặt cô.
Thấy cô lại tiếp tục sắm vai người gỗ, Hữu Minh lên tiếng nhắc nhở:
- Tiếp tục đi chứ.
Phù Dung rướn người cầm ly rượu dò hỏi:
- Anh… anh uống rượu không?
Thấy Hữu Minh không trả lời, cô do dự chốc lát mới từ từ dâng ly rượu lên sát miệng anh. Hữu Minh hé môi nhấp một hớp, sau đó nghiêng người nói nhỏ bên tai Phù Dung:
“Cô vẫn như xưa nhỉ, vẫn đê tiện như thế, vì tiền mà bất chấp tất cả."
Updated 71 Episodes
Comments
Thương Nguyễn 💕💞
Hay và cuốn rồi nhen
2025-02-07
1
W&B – ⁽⁽ଘ류민석✨✨
hẳn là lịch thiệp dễ thương :>
2025-02-03
1