Tình Đầu Trói Buộc
Nắng tắt đèn lên, Sài Gòn là nơi chưa bao giờ thiếu náo nhiệt lúc đêm về. Trong một phòng karaoke sang trọng với vách tường cùng trần nhà được chạm khắc bởi những đường nét uốn lượn cầu kỳ, nội thất đậm chất cổ điển của hoàng gia châu Âu. Trên bàn trà là vài chai rượu ngon đắt tiền vừa mới mở, đồ nhắm cùng trái cây cắt sẵn xếp trên khay một cách công phu và bắt mắt. Dưới ánh đèn mờ ảo nhiều màu sắc, mọi ngóc ngách trong căn phòng đều toát ra vẻ xa hoa và trụy lạc mà rất nhiều người hướng tới.
Một nhóm năm bảy gã đàn ông ngồi dàn trải trên sô pha, kẻ thì rót rượu, kẻ thì bận rộn chọn bài hát, kẻ thì rôm rả trò chuyện để huyên náo bầu không khí. Điểm chung duy nhất ở đây đó là tất cả bọn họ đều lấy một nhân vật làm trung tâm, mỗi lời nói và hành động đều thể hiện rõ sự nịnh bợ lấy lòng người trẻ tuổi ngồi ở giữa. Đó là Trần Hữu Minh, một người đàn ông khoảng ba mươi với dáng vẻ cao ráo và vô cùng lịch lãm. Ghế sô pha thấp càng khiến đôi chân dài đang gập lại của anh ta nổi bần bật giữa đám đông. Mày kiếm hốc mắt sâu lộ rõ nét đặc trưng của con lai, sống mũi cao và thẳng tắp làm gương mặt của anh ta nhiều thêm vài phần lạnh lùng. Hai con ngươi đen đặc không chút biểu cảm khiến người ta khó đoán ra hỉ nộ từ trong đôi mắt ấy. Anh ngồi yên đó không nói một lời, cả người toát lên khí chất uy nghiêm và bễ nghễ mà không ai có thể xem nhẹ được.
Chàng trai ngồi gần Hữu Minh có chút rụt rè sợ sệt trước khí thế mạnh mẽ của vị chủ tịch trẻ tuổi nổi danh này, anh nghiêng đầu nói nhỏ vào tai người đàn ông trung niên bên cạnh:
- Bố, con nghe đồn chủ tịch Minh không thích mấy chỗ như thế này, chúng ta làm vậy có ổn không?
Ông Trung vươn tay sờ cái bụng to như ông Địa của mình, híp mắt cười khẽ nói:
- Con đừng lo, bố còn sắp xếp khác. Một lát nữa sẽ có hàng ngon lên chắc chắn sẽ khiến cậu ta hài lòng. Chỉ cần cậu ta vui vẻ ký vào hợp đồng là đủ công ty nhà mình ăn vài năm.
Cậu Toàn không mấy yên lòng:
- Con đã dò hỏi kỹ rồi, ông chủ tịch này không ưa chơi bời gái gú. Bố làm vậy coi chừng biến khéo thành vụng.
Ông Trung không cho là đúng:
- Mày còn non lắm, đàn ông ai mà không hảo mấy cái này? Người giàu sợ chết, chẳng qua cậu ta ngại cỏ dại bên đường không an toàn nên không dám rớ vào thôi. Lần này bố phải tốn không ít công sức mới tìm được mấy em gái quê vừa lên Sài Gòn, đảm bảo là rau sạch, vừa non vừa xanh.
Cậu Toàn vẫn còn giữ lại vài phần nghi hoặc nhưng không tiện phản bác bố mình. Đàn ông ai không thích hái hoa bắt bướm ven đường, chỉ hy vọng chủ tịch Minh cũng không ngoại lệ.
Trong gian phòng thay đồ, một người phụ nữ ngoài bốn mươi dáng người tròn trịa, gương mặt cứng đờ do lạm dụng quá đà các phương pháp thẩm mỹ níu kéo thanh xuân. Bà ta ngẩng cổ cao giọng, ra sức răn dạy những đứa “con gái nuôi” của mình:
- Khách hàng hôm nay rất giàu có, một chút tiền lẻ chảy ra từ kẽ ngón tay cũng đủ tụi con ăn sung mặc sướng mấy năm trời, cho nên phải ra sức lấy lòng người ta biết chưa!
- Dạ biết! - Năm cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đáp.
Bà Katy híp đôi mắt lươn nhỏ xíu của mình lại, lườm Thu Phượng và mắng:
- Con Phượng khép cái miệng vào. Phải nhớ mấy đứa bây giờ là gái quê mới lên phố, nhìn mặt mày hớn hở giống chuột sa hũ nếp như vậy ai mà tin? Phải rụt rè, phải e thẹn! Má tốn không ít tiền để tân trang tụi bây thành gái quê, nếu không khách ngon giống hôm nay cả đời tụi bây cũng không tiếp được, đừng có làm hỏng chuyện biết chưa?
Thu Phượng bĩu môi rầm rì:
- Biết rồi.
Bà Katy lại đưa mắt nhìn Phù Dung, sự thiếu kiên nhẫn thoáng qua trong đáy mắt, bị bà nhanh chóng áp chế xuống rồi dịu giọng khuyên nhủ:
- Phù Dung, con phải cười lên. Mình đi tiếp khách chứ không phải đi đưa tang, mặt mày con ủ dột như vậy làm sao người ta hài lòng? Khách vui mới cho nhiều tiền boa chớ.
Khác với bốn cô gái trẻ còn lại ở đây, Phù Dung mới là gái quê chân chính vừa vào nghề. Hơn nữa nhan sắc và khí chất của cô nổi bật nhất trong nhóm năm người, đặc biệt là đôi mắt biếc long lanh nước tựa như lúc nào cũng chứa đựng nỗi u buồn sâu thẳm. Lần đầu tiên gặp mặt, bà Katy liền biết Phù Dung chính là mẫu phụ nữ dễ dàng gợi lên lòng thương tiếc của đàn ông nhất, cho nên bằng mọi giá bà đã lôi kéo cô vào ngành này, chỉ trông đợi tương lai Phù Dung trở thành cây rụng tiền của mình.
Phù Dung gật đầu gượng gạo cười:
- Dạ, con biết rồi.
Một hồi chuông vang lên, bà Katy tiếp chuyện điện thoại xong thì hớn hở nói:
- Đi đi đi, khách gọi vào rồi. Nhớ phải rụt rè, phải e thẹn nghe chưa mấy cô. Riêng Phù Dung thì thả lỏng một chút, khách hàng là thượng đế.
Nói xong, bà đứng dậy dẫn đầu đoàn người bước ra khỏi phòng nghỉ.
Updated 71 Episodes
Comments
Kẻ thích ngủ
Hay quá
2025-02-02
1
Thiệu An
hay nha
2025-01-30
0