Hữu Minh vừa dứt lời thì sắc mặt của Phù Dung cũng trở nên tái nhợt. Bàn tay cầm ly khẽ run lên khiến rượu bên trong sánh ra ngoài, dính lên chiếc áo sơ mi trắng toát.
Anh cau mày gắt giọng hỏi:
- Cô phục vụ kiểu gì vậy hả?
Mọi người trong phòng đổ dồn ánh mắt về phía Phù Dung. Ông Trung cũng âm thầm đổ mồ hôi, lo lắng công sức đêm nay của mình sẽ đổ sông đổ bể nên vội vã khuyên can:
- Em nó lần đầu tiếp khách nên chưa có kinh nghiệm, cậu thông cảm một chút. Hay là đổi em cạnh tôi đi, em này có vẻ hiểu chuyện hơn nhiều.
Phù Dung cuống cuồng lấy khăn giấy giúp anh chà lau phần áo bị bẩn, không ngừng giải thích:
- Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý.
Hữu Minh nhếch môi nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô, ngồi yên hưởng thụ sự phục vụ. Xuyên thấu lớp vải mỏng manh anh có thể cảm nhận được nhiệt độ từ bàn tay nhỏ nhắn truyền đến. Nỗi xúc động quen thuộc chợt trỗi dậy bên trong lồng ngực, anh đứng bật dậy và kéo Phù Dung vào lòng sau đó nói với mọi người xung quanh:
- Tôi đi trước, mọi người ở lại chơi vui vẻ, đêm nay cứ tính tiền cho tôi.
Ông Trung thấy Hữu Minh gấp gáp như thế, mặt mày hớn hở đáp:
- Làm sao được, hôm nay tôi hẹn mọi người ra đây thì để tôi lo, không ai được giành trả tiền với tôi hết. Cậu cứ đi trước đi, chúc cậu có một đêm vui vẻ.
Nói xong khóe môi ông cũng hiện lên một nụ cười đầy ái muội.
Hữu Minh cũng không nhiều lời, nửa ôm nửa kéo Phù Dung ra khỏi phòng. Ông Trung nhìn theo bóng lưng của cả hai, đắc ý nhướng mày với con trai của mình.
Cậu Toàn cũng vui vẻ tặng cho bố một ngón tay cái. Hóa ra lời đồn chủ tịch Minh có đời sống cá nhân trong sạch, không thích hái hoa bắt bướm ven đường chỉ là bịa đặt. Ngược lại anh ta còn hấp tấp hơn bất kỳ ai ở nơi đây. Chậc chậc, nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, thật uổng phí cho dáng vẻ đàng hoàng đứng đắn kia.
Rời khỏi phòng karaoke, Phù Dung thấp thỏm hỏi Hữu Minh:
- Anh… anh đưa tôi đi đâu vậy?
Hữu Minh nhướng mày:
- Đi đâu? Đi thực hiện nghĩa vụ của cô. Đừng nói với tôi là cô không biết nhé.
Phù Dung cúi đầu né tránh ánh mắt bỡn cợt của anh. Nỗi chua xót không ngừng cuộn trào trong lòng nhưng cô chỉ có thể cắn răng giả vờ xem nhẹ nó.
Thấy cô im lặng, Hữu Minh không nói gì thêm, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu tập trung lái xe.
Rất nhanh hai người đã đến một khách sạn năm sao gần đó. Vừa vào phòng Hữu Minh liền thô bạo đẩy cô ngã xuống giường. Anh đứng thẳng tắp bên cạnh, ngạo nghễ giương đôi mắt khinh thường nhìn xuống Phù Dung:
- Phù Dung, cô giỏi lắm. Bảy năm không gặp cô ngày càng tiến bộ nhỉ. Cô thích tiền đến mức đó sao? Thích tiền đến mức chấp nhận làm gái điếm, ngay cả liêm sỉ cũng không cần?
Lời nói của Hữu Minh không khác nào một nhát dao chí mạng đâm thẳng vào tim Phù Dung khiến lồng ngực cô đau đến thắt lại. Đôi mắt đã mông lung nước, cô chỉ có thể ngẩng đầu cho giọt đắng trên khóe mi chảy ngược vào trong.
Cố kìm nén cảm giác chua xót, cô cười tự giễu:
- Đúng rồi, tôi thích tiền như vậy đó. Người sinh ra đã ở vạch đích như anh làm sao hiểu được cảm giác giãy giụa trong túng thiếu của kẻ nghèo khổ như bọn tôi.
- Cô đừng ngụy biện! Ngoài đường người nghèo khổ rất nhiều, nhưng không phải ai cũng vứt bỏ hết liêm sỉ như cô!
Hữu Minh càng nói càng thấy tức giận. Chỉ cần nghĩ đến việc Phù Dung vì vài đồng bạc dơ bẩn mà chấp nhận nằm dưới thân những thằng đàn ông khác, huyết quản trong người anh sôi sùng sục, máu nóng chực trào muốn dâng lên. Bảy năm có thể khiến một người thay đổi đến mức đó ư? Anh đã không còn nhận ra người con gái ngây thơ anh từng yêu của ngày nào. Hay có lẽ trước đó anh cũng là một kẻ ngu muội cắm đầu tin vào hư ảnh giả dối mà Phù Dung cố tình dựng nên.
Phù Dung vờ như mình không bị những lời nhục nhã đó làm tổn thương, chỉ mở miệng thản nhiên nói:
- Tôi đến đây không phải để nghe anh chửi bới. Nếu anh muốn được phục vụ tôi sẽ ở lại, bằng không tôi xin phép ra về.
Hữu Minh bật cười mấy tiếng, giọng điệu không hề che giấu sự mỉa mai:
- Tính ra cô cũng có đạo đức nghề nghiệp nhỉ, đến giờ vẫn không quên chức trách của mình.
Nói xong anh ngồi xuống giường ngạo nghễ ra lệnh:
- Được thôi, vậy thì làm việc đi. Nếu khiến tôi hài lòng lát nữa tiền boa cho cô sẽ không thiếu đâu.
Phù Dung siết chặt hai nắm tay, cố nén cảm xúc hổ thẹn muốn trốn chạy trong lòng xuống. Cô hít một hơi thật sâu rồi lồm cồm ngồi dậy tiến lại gần Hữu Minh, nhẹ nhàng bóp vai cho anh.
Hữu Minh ngồi yên để cô mát-xa, chờ đến năm phút vẫn chưa thấy cô có động tác nào khác nên anh dần mất kiên nhẫn:
- Má mì cô dạy cô có thế thôi à?
- Không… không phải.
- Vậy còn lề mề làm gì nữa? - Anh lên giọng cáu gắt.
Updated 71 Episodes
Comments
👼😈HongHongPinks😈👼
Hết rồi ạ tg ra chương nhanh nhanh ạ
2025-01-27
1
Bánh Mì Muối Ớt
hay ạ
2025-01-31
1
Astria Skye
hay quá tg ơi 😍
2025-01-28
1