Chương 2: Nơi này?

Vân Thiên tiếp tục bị kéo đi rất nhanh về hướng của mặt trời. Anh tiếp tục bị choáng trước sự khủng khiếp của hành tinh lửa, đầu óc dần chìm trong sự hỗn loạn!

Cơn chóng mặt kèm theo cơn ói mửa trỗi dậy, tầm nhìn bị lóe sáng, cả cơ thể xây xẩm như sắp ngất đi. Khiến anh mất dần nhận thức, tầm trí mờ dần… cho đến khi không còn thứ gì hiện hữu…

“Y hệt như căn nhà đã mất điện, tâm trí cậu ta cũng đã tắt đi” - Một giọng nói đàn ông trưởng thành cất lên.

Mọi thứ trở nên êm đềm hơn, không gian yên ắng hơn… Chẳng biết đã bao lâu, Vân Thiên chợt tỉnh lại, anh mở mắt ra… Nhận ra rằng bản thân đang bay lơ lửng ở một nơi trắng tinh.

“Nơi này, thật là yên ắng và cô đơn” - Giọng nói tâm trí của anh vang vọng.

Linh hồn anh dần bị trôi dạt mất phương hướng, không cách nào biết được đích đến tiếp theo. Để rồi, các ký ức cũ tựa như màn ảnh, chúng dệt vào không gian trắng xung quanh của Vân Thiên.

Như rằng anh đang xem nhiều chiếc màn hình khác nhau, chiếu soi ở mọi ngóc ngách. Vân Thiên vẫn đang ở trạng thái không tỉnh táo. Đôi mắt anh thờ thẫn, lim dim quan sát lại suy nghĩ của chính mình.

“…” - Anh nhìn thấy những kỷ niệm cũ, vừa đẹp mà vừa xấu, vừa vui lại vừa buồn… Chúng gợi lên niềm thương nhớ, hỗn thức, rung động của cảm xúc bên trong trái tim.

Anh thấy mình trở về thời thơ ấu, đã từ lâu lắm rồi…

Vân Thiên xuất hiện ở trong cái nhà gỗ xưa nho nhỏ, thân hình lóc cóc chạy đi chơi với mấy đứa con nít hàng xóm, con đường ngày ấy mềm mềm và dơ lắm…Đường đất mà!

…Thấy mình đi câu cá, đi bắt ếch rồi đi tắm sông với đám bạn, mấy đứa nhóc ấy cười vui vẻ lắm, thật là lôi nhôi, lóc chóc…Tuổi thơ mà!

…Rồi lại thấy bản thân đã lớn hơn một chút, anh đứng cúi mặt, khoanh tay trong chiếc áo sơ mi học sinh cấp hai. Bị ba mẹ la mắng bởi tội trốn học đi chơi, thân hình lấm bùn đất, sách cặp ướt sũng…Kỷ niệm mà!

…Tiếp tục, anh lại thấy bản thân ngồi im lìm trên chiếc ghế nhà trường, hình ảnh đứa trẻ vui vẻ, nhí nhảnh đã không còn nữa mà đó lại là một cậu học sinh hiền hòa và điềm đạm. Thời học sinh mà… nhưng, tại sao vậy?

Anh thấy rằng, bản thân đã bị kiểm soát và trở thành một “con người máy” được thiết lập theo ý muốn, quan điểm của người khác.

“Tôi không thích như vậy chút nào cả!” - Giọng nói suy nghĩ của Vân Thiên cất lên.

Cuối cùng, anh lại thấy một người thanh niên ngồi cặm cụi trên một cái máy tính, bàn tay bấm lạch cạch liên tục. Gương mặt người đó có đôi mắt mơ hồn. Tâm trạng bơ phờ thể hiện sự mệt mỏi và cực kỳ chán nản…

Nhưng kỳ lạ rằng “con người máy” đó vẫn cứ tiếp tục hoạt động. Vẫn cứ tiếp tục cố gắng sống sót và sinh tồn… chẳng ai khác, người đó chính là anh!

Vân Thiên vốn không muốn buông bỏ công việc mình đang có, không muốn thoát khỏi vùng an toàn để tìm một việc khác.

Vì: “Lỡ không may mà mất việc rồi, không biết phải đi đâu nữa?” - Mà đúng hơn rằng, bản thân anh đã không dám phải thay đổi.

“Đây rõ ràng là một lối sống an toàn, từ chối đối mặt với thử thách! Không thể tự phát triển bản thân thêm được!” - Một giọng nói khác vang lên, nghe y hệt tông điệu của anh nhưng trầm hơn, rõ ràng hơn.

Anh nhận ra, bản thân đã bỏ quên rất nhiều điều trong quá khứ, đặc biệt là không thể nào đảo ngược thời gian và thay đổi nó được.

Vân Thiên càng lúc càng trầm ngâm…

Anh nhận biết, nơi này không còn là một giấc mơ bình thường nữa, vì liên tục có những lời phán xét cứ vang lên, đánh giá và phê bình.

Rõ ràng là tâm trí của anh đang có một thực thể khác đang tồn tại song song, âm thầm xem trộm những ký ức!

- Đủ rồi!!! Nhìn đủ rồi! - Anh chợt hét lên.

Tiếng hét của anh vang thật mạnh, xa thật xa, phá tan cả nơi này!

Đột nhiên, hàng loạt hình ảnh chiếu trên màn hình bỗng ngừng lại, dần tan biến, trả lại một không gian trắng tinh kèm theo sự yên ắng.

Nhưng lập tức Vân Thiên bị kéo đi rất nhanh! Anh bay theo phương thẳng đứng, lướt bên trong một con đường hình ống trụ!

Linh hồn của anh bắt đầu bị hút mạnh biến mất, rồi lọt vào không gian tối sẫm. Rồi anh xuất hiện ở một nơi tựa như đang nằm trong vũ trụ, xuất hiện vô vàng vì sao sáng.

Vô số các hành tinh hiện lên, chúng thật long lanh và lấp lánh, nơi này không gian bao la rộng lớn như vô hạn, cảm giác sẽ không bao giờ có điểm kết thúc.

Vân Thiên dần tỉnh táo hơn, anh tự thoát khỏi sự kiểm soát của ký ức. Đôi mắt anh mở to, ngạc nhiên nhìn và giật mình, tay chân quơ quẩy không biết nơi đây là đâu.

- Khoan đã… chuyện gì vậy!? - Anh tự hỏi.

Vậy mà cơ thể của anh tiếp tục bị cuốn đi! Tốc độ di chuyển mà càng lúc càng nhanh, cứ như đang ở trên đường đua siêu tốc của đa vũ trụ vậy!

Tầm nhìn của anh bắt đầu bị xẻ mảnh, biến hóa thành vô số đường chỉ nhỏ nhiều màu sắc, chúng bắt đầu xoắn tròn như vòng xoáy nước, gây chóng mặt vô cùng.

Vân Thiên cảm giác như mình bay nhanh tới mức vượt qua tốc độ ánh sáng! Cơ thể cực kỳ khó chịu, nội tạng như muốn trào ra ngoài.

Anh bất lực đành nghiền chặt đôi mắt, không dám nhìn!

Một hồi lâu… Tốc độ dần chậm lại, anh từ từ mở mắt ra nhẹ nhàng.

Vân Thiên ngửa mặt nhìn trời cao, không gian mới xuất hiện là một bầu trời xám xịt và u ám. Có thể thấy nhiều lớp mây đen cuồn cuộn kèm theo sấm chớp rộn ràng, bỗng dưng có cơn mưa đổ xuống, gió thổi mạnh vù vù.

“Tại sao nơi này lại khác quá vậy? Toà thư viện lúc trước đâu rồi!?” - Vân Thiên tự hỏi.

Sự rùng rợn trỗi dậy, anh toát lên vẻ sợ hãi, trái tim đập thình thịch mạnh mẽ. Rồi anh hít một hơi thật sâu… để giữ bình tĩnh. Xoay người trên không trung, anh thử nhìn xuống dưới, tia sét mạnh mẽ sau lưng phát ra: Ầm…ầm!!! - Khiến cho anh giật mình!

Vừa sợ hãi, vừa tò mò, anh thật sự rất muốn biết nơi này là gì. Anh nheo mắt cố gắng quan sát, nhận ra cơ thể mình đang chầm chậm rơi, tựa như một chiếc lông nhẹ nhàng.

Vân Thiên chợt nhận ra, cơn gió bão táp sau lưng lại không anh hưởng gì đến cơ thể này, thật kỳ lạ!

“Ầm! Ầm!...” - Sét lại rền vang.

Ánh sáng của tia chớp ấy chợt toát lên vẻ hùng vĩ, trước mắt anh mập mờ xuất hiện một thung lũng màu đỏ siêu rộng rãi, vô cùng to lớn, anh có thể hình dung ra được một hòn đảo hoang khổng lồ.

Mọi thứ lại tối sầm đi sau khi mất tia sét… Vân Thiên quyết định chờ đợi. Một hồi lâu, anh cuối cùng cũng đã nhìn được hình ảnh mập mờ dưới mặt đất.

Phấn kích, anh tập trung quan sát..

Nơi này quả thật là một thung lũng, có dung nham đang chảy, phát ra ánh hào quang nhạt nhòa. Khi mắt đã quen dần với bóng tối, Vân Thiên nhận ra nơi này chính là một thế giới khác.

Đất đai tuy đỏ sẫm nhưng lại pha màu tím, dung nham màu cam nâu nhưng lại tỏa ra ánh sáng màu xanh lá.

Thật sự rất kỳ lạ! - Anh suy ngẫm, sực nhớ lại rằng không biết phải làm gì tiếp theo, cũng không có cách nào thoát khỏi giấc mơ này…

Nhưng khi càng nhìn, tâm trạng anh càng trở nên dịu dàng hơn, tiếng sét đánh rầm rộ đến nỗi đã quen dần trong đôi tai, nỗi sợ hãi vơi bớt đi khá nhiều.

Một khi đã rơi xuống càng thấp, anh thấy một đỉnh đồi, nơi ấy bằng phẳng và dường như có thể đứng được.

Ở trạng thái linh hồn đặc biệt này, anh không thể bay tự do nên cố gắng tận dụng hết khả năng của mình để tìm cách rơi xuống đúng vị trí ấy… Bằng cách vùng vẫy cơ thể, đôi tay phập phồng như một con chim, bơi quàng quạt như một con ếch.

Từng chút một… từng chút nỗ lực kèm theo may mắn…Vân Thiên cũng đã gần đến đích! - Nhận ra mình an toàn, anh vô cùng thở phào nhẹ nhõm.

Khi cơ thể đã chạm nhẹ mặt đất, nó bật nảy lên như có một lực đàn hồi, lớp bụi cát mỏng cũng phừng bay ra.

Ầm!!! - Tiếng sấm chớp lại tiếp tục vang lên dữ dội.

Đột ngột có cơn mưa lướt ngang, nó rơi tầm tã nhưng những hạt nước ấy lại đi xuyên qua cơ thể anh, thật là kỳ diệu! - Cứ như nơi này đang âm thầm hỗ trợ cho anh vậy.

Vân Thiên biết rằng những cái tiêu cực không thể chạm được vào cơ thể linh hồn này! Nhờ vậy mà anh cảm thấy phấn an tâm rất nhiều.

Phủi phủi người, anh đứng dậy, ngẩng đầu lên cao và nhìn, các đám mây đen ở trên bầu trời chợt dần tan biến.

Không gian lộ ra ánh trăng màu tím-hồng sáng rực, dạ lên sắc màu của không gian ma mị, mang đến nhiều điều bí ẩn và tạo cảm giác kích thích sự tò mò.

Khi mọi thứ đã bình yên, tầm dần rõ hơn, Vân Thiên thử vặn vẹo cơ thể linh hồn, rồi di chuyển một chút. Anh đã có kinh nghiệm với cái cơ thể linh hồn này trước đó, bắt đầu bước đi tìm kiếm xung quanh.

Hoá ra, nơi này thật sự là cái đỉnh đồi nhỏ, nếu có đi leo núi, thì vị trí này chắc chỉ đủ vài người đứng chụp hình. Hiện tại anh đang ở mép của cái vực sâu thẳm, nếu trượt chân có thể khiến anh tiếp tục rơi xuống bất cứ lúc nào:

- Mà có rơi chắc cũng không biết bao lâu mới chạm được đất nữa nhỉ? - Anh cười nhạt tự hỏi.

Anh muốn biết phía dưới thung lũng kia trông như thế nào, bèn ngồi xuống và bò chậm rãi ra ngoài, sau đó nhìn. Thật không ngờ! Ở phía dưới lại hiện ra một cảnh tượng vô cùng khủng khiếp!

- K…Kia…Kia là…!? - Vân Thiên cất lên giọng nói ngỡ ngàng, mở to mắt ngạc nhiên!

Nhìn kỹ ở dưới, sắc đỏ tím không phải là đất… Mà là máu! - Máu của các sinh vật kỳ dị và con người, loang lố ra khắp chiến trường.

Nơi này thật sự đã trải qua một trận chiến vô cùng khốc liệt, sự hy sinh đã diễn ra rất nhiều!

Anh rợn người khi cảm nhận, biết rằng vô vàn cái xác đang nằm im lìm dưới kia đã không còn sự sống!

Xung quanh, dung nham âm thầm tràn vào và nuốt chửng tất cả mọi thứ, bám vào cơ thể, khói lửa phừng lên mãnh liệt, toát lên ánh sáng đầy đủ màu sắc.

Các nguồn sáng bỗng thu gom lại thành những con đom đóm to lớn, chúng lập tức bay thẳng về một thứ gì đó… Rất là “Khổng lồ” đang nằm ở trung tâm của thung lũng.

Vân Thiên nhìn xa, rất khó thấy, nhưng anh đoán rằng hình dáng kia là một bông hoa to khủng khiếp!

Anh tính từ khoảng cách này, nó có thể to bằng cả một căn biệt thự! Có hàng loạt cánh hoa như có các mạch máu màu đỏ thẫm, có nhịp đập như một cơ thể sống - gần giống như một quả tim khổng lồ… hơn là một bông hoa.

Thứ đó tiếp tục to lớn, mỗi khi có một nguồn sáng đom đóm bị hút vào. Càng lúc, hào quang màu tím - đỏ càng sáng lên một cách đầy ấn tượng, tạo ra điểm nét quái quỷ như một sinh vật nào đó thật sự đang sống!

Vân Thiên nuốt nước bọt sợ hãi, không biết phải phản ứng như thế nào nữa? - Anh chỉ biết tỏ vẻ hoang mang.

Rồi chợt anh thấy cái thứ đó thật ra đang đón nhận và bảo vệ các nguồn sáng. Chứ không phải là hấp thụ và phân huỷ họ, anh khẳng định: Những nguồn sáng đó chính là linh hồn của những người đã hy sinh trong bãi chiến trường này!

- Này cậu? - Giọng nói cất lên!

Nó phát ra từ sau lưng Vân Thiên, cái giọng nói trầm lắng, hơi ngộp ngạt, cứ như phát ra bên trong một chiếc mũ kim loại nào đó.

Vân Thiên lo lắng không dám nhìn, trái tim anh nhảy bật và và loạn nhịp, tâm trạng sợ hãi tột độ! Bởi cái áp lực kinh hoàng khủng khiếp từ sau lưng anh, nó vẫn cứ toát lên một cách bất thường!

Vân Thiên bị đứng hình mất vài giây, nhưng sau khi cảm thấy đối phương không nói cuyện tiếp, anh chậm rãi bò ngược lại rồi từ từ đứng lên tại một vị trí.

Vân Thiên chầm chậm xoay người và nhìn… Tròn mắt giật mình! Bên cạnh anh, xuất hiện một bộ giáp tả tơi, khiếp hãi và vô cùng ám ảnh!

Gã đó cao hơn hai mét!? Có gương mặt hình đầu lâu màu vàng ngà!? Đôi mắt lộ ra hai ánh sáng màu tím rực!? Trên tay cầm cây trượng gỗ phát sáng!?

Vân Thiên đã quá kinh hãi nhưng vẫn cố gắng gượng nói, giọng run run hỏi lại:

- Ai…Ai vậy…?

Hot

Comments

Asnisa Amallia

Asnisa Amallia

Một truyện tuyệt vời, đáng đọc lắm 😘😘😘

2025-02-04

1

Toàn bộ
Chapter
1 Phần 1: Chuyển biến. Chương mở đầu: Sự biến đổi.
2 Chương 1: Gã thanh niên.
3 Chương 2: Nơi này?
4 Chương 3: Gã pháp sư.
5 Chương 4: Thế giới Địa Ma?
6 Chương 5: Chuẩn bị thay đổi.
7 Chương 6: Bước đầu tiên.
8 Chương 7: Kết thúc.
9 Phần 2: Thế giới. Chương 8: Giải thích.
10 Chương 9: Chấn động toàn cầu.
11 Chương 10: Người bạn.
12 Chương 11: Tôi là ai?
13 Chương 12: Đội Cứu Hộ.
14 Chương 13: Vân Thiên
15 Chương 14: Vết Nứt Không Gian.
16 Chương 15: Thị trấn.
17 Chương 16: Những Cái Đầu Tiên.
18 Chương 17: Gã Bác sĩ.
19 Chương 18: Quái vật.
20 Chương 19: Tìm cách.
21 Chương 20: Định hướng
22 Chương 21: Chuẩn bị.
23 Chương 22: Trốn tránh.
24 Chương 23: Mèo Ba Đuôi.
25 Chương 24: Người máy?
26 Chương 25: Thị trấn bị theo dõi?
27 Chương 26: Thêm một ngày.
28 Chương 27: Nhận ra.
29 Chương 28: Chiến đấu.
30 Chương 29: Hoả thuật.
31 Chương 30: Đặt niềm tin.
32 Phần 3: Phiêu lưu. Chương 31: Một mình.
33 Chương 32: Tiếp tục.
34 Chương 33: Mọi thứ đã thay đổi.
35 Chương 34: Thị trấn kỳ lạ.
36 Chương 35: Cô gái siêu tốc.
37 Chương 36: Tình huống cấp bách.
38 Chương 37: Cứu trợ.
39 Chương 38: Bệnh viện?
40 Chương 39: Gợi nhớ.
41 Chương 40: Đệ tử của Sư thầy Minh Chuẩn.
42 Chương 41: Thần Sấm VS Thụ Cổ.
43 Chương 42: Thêm tí lửa.
44 Phần 4: Thành Phố. Chương 43: Kìm nén.
45 Chương 44: Khoa học.
46 Chương 45: Nâng cấp.
47 Chương 46: Gặp lại.
48 Chương 47: Thành phố.
49 Chương 48: Yếu điểm.
50 Chương 49: Mặt tối.
51 Chương 50: Anh hùng?
52 Chương 51: Không gian.
53 Chương 52: Viên ngọc cam.
54 Chương 53: Phòng 310.
55 Chương 54: Quá khứ.
56 Phần 5: Nhiệm vụ. Chương 55: Gặp nhau!
57 Chương 56: Nghỉ ngơi.
58 Chương 57: Điều tra.
59 Chương 58: Chiến đấu.
60 Chương 59: Thay đổi.
Chapter

Updated 60 Episodes

1
Phần 1: Chuyển biến. Chương mở đầu: Sự biến đổi.
2
Chương 1: Gã thanh niên.
3
Chương 2: Nơi này?
4
Chương 3: Gã pháp sư.
5
Chương 4: Thế giới Địa Ma?
6
Chương 5: Chuẩn bị thay đổi.
7
Chương 6: Bước đầu tiên.
8
Chương 7: Kết thúc.
9
Phần 2: Thế giới. Chương 8: Giải thích.
10
Chương 9: Chấn động toàn cầu.
11
Chương 10: Người bạn.
12
Chương 11: Tôi là ai?
13
Chương 12: Đội Cứu Hộ.
14
Chương 13: Vân Thiên
15
Chương 14: Vết Nứt Không Gian.
16
Chương 15: Thị trấn.
17
Chương 16: Những Cái Đầu Tiên.
18
Chương 17: Gã Bác sĩ.
19
Chương 18: Quái vật.
20
Chương 19: Tìm cách.
21
Chương 20: Định hướng
22
Chương 21: Chuẩn bị.
23
Chương 22: Trốn tránh.
24
Chương 23: Mèo Ba Đuôi.
25
Chương 24: Người máy?
26
Chương 25: Thị trấn bị theo dõi?
27
Chương 26: Thêm một ngày.
28
Chương 27: Nhận ra.
29
Chương 28: Chiến đấu.
30
Chương 29: Hoả thuật.
31
Chương 30: Đặt niềm tin.
32
Phần 3: Phiêu lưu. Chương 31: Một mình.
33
Chương 32: Tiếp tục.
34
Chương 33: Mọi thứ đã thay đổi.
35
Chương 34: Thị trấn kỳ lạ.
36
Chương 35: Cô gái siêu tốc.
37
Chương 36: Tình huống cấp bách.
38
Chương 37: Cứu trợ.
39
Chương 38: Bệnh viện?
40
Chương 39: Gợi nhớ.
41
Chương 40: Đệ tử của Sư thầy Minh Chuẩn.
42
Chương 41: Thần Sấm VS Thụ Cổ.
43
Chương 42: Thêm tí lửa.
44
Phần 4: Thành Phố. Chương 43: Kìm nén.
45
Chương 44: Khoa học.
46
Chương 45: Nâng cấp.
47
Chương 46: Gặp lại.
48
Chương 47: Thành phố.
49
Chương 48: Yếu điểm.
50
Chương 49: Mặt tối.
51
Chương 50: Anh hùng?
52
Chương 51: Không gian.
53
Chương 52: Viên ngọc cam.
54
Chương 53: Phòng 310.
55
Chương 54: Quá khứ.
56
Phần 5: Nhiệm vụ. Chương 55: Gặp nhau!
57
Chương 56: Nghỉ ngơi.
58
Chương 57: Điều tra.
59
Chương 58: Chiến đấu.
60
Chương 59: Thay đổi.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play