Chấp Niệm Về Anh
“Trời ơi cái con bé này, làm sao có thể nói chuyện duyên dáng như vậy chứ?”
Giọng người phụ nữ vang lên vừa yêu chiều vừa sủng nịnh, ngay cả ý cười trong đó cũng rất rõ ràng.
Kèm theo đó là hai giọng cười khác nhau vang lên.
Hình như anh không biết hai người nọ.
Điều này khiến cho thiếu niên đang đứng ngay cửa không biết có nên đi vào bên trong nhà hay không.
Nhưng nhiệt độ bên ngoài lúc này gần bốn mươi độ, nếu cứ đứng mãi bên ngoài cũng không phải là ý tốt.
Anh chỉ đành chậm rãi đi vào trong nhà, vừa vào cửa anh đã thấy một người phụ nữ và một cô gái tầm tuổi anh đang nói chuyện vui vẻ với mẹ mình.
Bọn họ cũng đúng lúc nhìn sang chỗ anh, thấy vậy, Dương Quang lễ phép cúi đầu chào mẹ, rồi lại chào người phụ nữ, sau đó gật đầu với cô gái nhỏ xem như chào họ.
Từ đầu tới cuối đều không mở miệng ra nói câu nào.
Mẹ Dương thấy con trai nhỏ đi học về thì hớn hở vẫy vẫy tay với anh, còn vỗ vỗ lên nệm ghế, ý gọi con trai đến ngồi cạnh mình.
“Dương Quang, lại đây con, ngồi với mẹ một chút, giới thiệu với con đây là dì Sam,bạn mẹ ở bên Úc, còn đây là Nhã Đan, Garcia Nhã Đan, con bé bằng tuổi con đó, sắp tới con bé chuyển về cạnh nhà mình sống với học tập một thời gian, mẹ tính nói bác của Nhật Minh cho con bé vào chung lớp với tụi con luôn, con thấy làm thế có được không?”
Dương Quang chớp mắt nhìn mẹ mấy lần mới nhẹ nhàng gật đầu cho bà vui, chứ thực tế anh đâu có quyền quyết định được hay không, nhưng nếu mẹ tự mình ra mặt, bác Huỳnh nhất định đồng ý.
“Dạ được mẹ, cứ theo ý mẹ đi ạ!”
Mẹ Dương hài lòng nắm lấy tay con trai, lại nhìn sang Nhã Đan, thấy bé con đang mở to hai mắt nhìn con trai bà, trong lòng Mẹ Dương càng thêm yêu thích.
Con bé này giống mẹ đến bảy phần, trên má có hai cái má lúm hạt gạo, nhìn như nào cũng thấy trẻ con, lại cắt tóc ngắn uốn xù lên, tuy xuất thân của bé con có chút đáng ngại, nhưng dáng vẻ ngoan ngoãn của Nhã Đan lúc này thực sự khiến bà yêu thương.
Mẹ Dương vốn rất thích con gái, bây giờ bạn thân đem con đến gửi, bà tất nhiên đồng ý ngay, có thể làm con dâu thì tốt, không thì bà xem như con gái mà nuôi.
Dương Quang cẩn thận quan sát gương mặt mẹ mình, anh dễ dàng thấy được sự yêu chiều trong mắt bà.
Dương Quang quay sang nhìn cô gái nhỏ, mẹ anh mới giới thiệu cô bạn bằng tuổi anh, nhưng nếu không biết, anh sẽ nhầm cô bạn thành học sinh cấp Hai.
Nhã Đan thấy Dương Quang nhìn mình chằm chằm, từ lúc anh bước vào cô đã luôn nhìn theo anh, giờ phút này, đối diện với ánh mắt anh, Nhã Đan dịu dàng mỉm cười một cái.
Một nụ cười rất ngọt, ngọt đến tận đầu tim thiếu niên.
Dương Quang vội vàng quay mặt đi, nhưng hai bên vành tai đã đỏ bừng lên từ lúc nào không hay.
Anh phân vân không biết mình nên xin phép mẹ lên phòng thay đồ ra trước, hay là ở lại đây để mẹ vui, cũng là phép lịch sự tối thiểu.
Sau cùng, Dương Quang vẫn chọn ngồi lại cùng mọi người nói chuyện, dù cả buổi anh không mở miệng ra nói câu nào, chỉ gật và lắc, nhưng như vậy là đủ rồi.
Nói chuyện một hồi thì đến giờ cơm trưa, mẹ con Nhã Đan không khách khí mà ở lại làm khách.
Nhã Đan chạy theo Mẹ Dương và mẹ mình vào bếp để phụ dọn bát đũa lên bàn, còn Dương Quang thì lên phòng thay đồ ở nhà ra.
Một lúc sau Dương Việt và Mẹ Dương cũng về tới, vừa thấy bà Sam và Nhã Đan, ông Dương nhiệt tình hô lớn
“Ồ, xem xem ai đây, chẳng phải là Tường Sam đây sao? Ngọn gió nào đưa quý phu nhân nhà Garcia đến nhà tôi thế này?”
Bà Sam đứng dậy đi nhanh tới chỗ ông Dương, hai người tay bắt mặt mừng, cười nói rôm rả
“Tôi đến gửi con gái cho vợ chồng cậu nè, lần trước đã nói rồi đó, nhớ không?”
Ông Dương cười cong mắt, đương nhiên là ông nhớ rồi, từ lúc bà Sam gọi điện thoại hỏi nhờ, vợ ông ngày nào cũng nhắc, vô cùng mong chờ, nhưng ông không nghĩ tới hai mẹ con lại về nước sớm như vậy, cũng không thông báo cho ông để ông gọi người đi đón.
Ông Dương nhìn vợ, thấy nụ cười trên mặt bà ông liền hiểu vợ mình muốn tạo bất ngờ cho mình.
Làm bạn với nhau hai mươi lăm năm, rồi làm vợ chồng hai mươi ba năm, mỗi cử chỉ của vợ ông đều rõ như lòng bàn tay.
Ông Dương cười lớn, tâm trạng vô cùng tốt
“Làm sao không nhớ hả? Đã suy nghĩ kỹ chưa? Cậu đem con gái giao cho vợ tôi là xác định mất con đấy nhé, bà ấy không trả con cho cậu đâu.”
Mặt mẹ Sam lúc này đã không khác gì một bông hoa Hướng Dương, cười đến mặt mũi đỏ bừng
“Càng tốt, càng tốt, nói thiệt tôi gửi con gái cho nhà các cậu là tôi yên tâm rồi, bắt luôn con bé cũng chẳng sao, gia tài nhà các cậu lớn như vậy, còn sợ không đủ nuôi bé con nhà tôi đấy à.”
Nhã Đan “...”
Cả nhà ngồi vào bàn, chừa cho Dương Quang vị trí ngồi đối diện Nhã Đan, thấy anh đi xuống rồi, ông Dương cầm đũa lên, vui vẻ nói
“Cậu lấy đồ ăn ngon cho con bé ăn đi, thịt sườn vợ tôi làm ngon lắm, cho con bé ăn nhiều một chút.”
Dương Quang và Dương Việt đồng thời nhìn nhau, cả hai đều có dự cảm trước cho tương lai sóng gió của mình, có khi anh em họ ra chuồng gà ngủ.
Dương gia ai mà không biết cha mẹ họ vô cùng thích con gái, hơn nữa Nhã Đan đáng yêu như vậy, nói không thích thì ai mà tin.
Bà Sam cười toe toét, tay vươn lên nhéo nhéo má Nhã Đan
“Nó ham ăn lắm, đam mê ăn uống ngấm trong máu, hai người khỏi phải lo lắng, tới đó hai người lại gọi cho tôi kêu tôi đem nó về đi, nuôi ăn không nổi nữa.”
Mẹ Dương khi cười lên rất hiền, bà gắp cho Nhã Đan một cục thịt viên chiên giòn rồi nói
“Sau này đi học về con theo Dương Quang về nhà ăn cơm luôn, thêm một phần của con không tốn, lại có con nói chuyện, chứ hai thằng khỉ này cả bữa không mở miệng ra nói tiếng nào, dì chán muốn chết.”
Nhã Đan nghe vậy thì gật đầu lia lịa, búi tóc trên đầu theo đó lắc lắc, nhìn vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Mẹ Dương thấy tim mình mềm nhũn, bà chỉ biết ước đứa bé này thực sự là con của mình.
Ông Dương thấy ánh mắt của vợ liền hiểu, ông chỉ có thể cười khổ.
***Tiểu kịch trường:
Dương Quang “Anh hai, mẹ sẽ biến tụi mình thành con ghẻ sớm thôi.”
Dương Việt “Bộ em nghĩ lâu nay mẹ xem anh em mình quan trọng hơn khóm hoa hồng ba trồng tặng mẹ sao?”
Dương Quang “...”Cũng đúng!!!
Updated 50 Episodes
Comments