Hai Thế Giới [HieuthuhaiNegav/HieuAn]
Chương 2: Ván Cờ Nguy Hiểm
Sau bữa tiệc đính hôn, em bị đưa đến biệt thự của Minh Hiếu.
Em ngồi im trong xe suốt quãng đường đi, lặng lẽ nhìn những ánh đèn đường lướt qua cửa kính. Bên cạnh, hắn vẫn giữ dáng vẻ ung dung, một tay đặt lên vô lăng, tay còn lại kẹp điếu thuốc đang cháy dở.
Không ai nói gì.
Không gian trong xe nặng nề đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng động cơ chạy đều và tiếng thở nhẹ của cả hai.
Em không nhìn hắn, nhưng em biết ánh mắt Minh Hiếu thỉnh thoảng lại lướt qua mình.
Em không thể đoán được hắn đang nghĩ gì.
Mãi đến khi xe chậm rãi dừng lại trước cánh cổng sắt lớn của biệt thự, Minh Hiếu mới lên tiếng.
Minh Hiếu
Xuống xe. *giọng trầm*
Em vẫn ngồi yên một giây, rồi mới mở cửa bước ra.
Biệt thự của Minh Hiếu không giống với nơi em lớn lên.
Nó rộng lớn, sang trọng, nhưng thiếu đi sự ấm áp của một “ngôi nhà”.
Những bức tường cao và hệ thống an ninh dày đặc khiến nơi này trông chẳng khác nào một pháo đài.
Thành An không cần hỏi cũng biết, một khi đã bước vào đây, cậu khó có thể rời đi.
Bước vào sảnh chính, em đưa mắt nhìn quanh.
Đèn chùm pha lê lấp lánh, sàn đá cẩm thạch sáng bóng. Tất cả đều toát lên vẻ giàu có, nhưng lại thiếu đi hơi thở của con người.
Có một người đàn ông đang đứng đợi sẵn.
Đó là Thượng Long - là cánh tay phải của Minh Hiếu. Anh ta khoanh tay, nhìn em bằng ánh mắt bình thản nhưng đầy sự sắc bén.
Thượng Long
Cậu chủ nhỏ, hoan nghênh cậu đến với thế giới của chúng tôi.
Em không đáp, chỉ lặng lẽ quan sát.
Thượng Long không phải người dễ đối phó…
Anh ta là người gần gũi với Minh Hiếu nhất, đồng thời cũng là người hiểu rõ tất cả những gì đang diễn ra trong thế giới ngầm này.
Anh ta nhìn Thành An một lát, rồi quay sang hắn.
Thượng Long
Mọi thứ đã chuẩn bị xong.
Minh Hiếu
Phòng em ở tầng hai. Muốn làm gì thì làm, nhưng đừng cố trốn.
Thành An
Tôi có quyền lựa chọn sao? *nhướng mày*
Minh Hiếu
Tất nhiên. Nhưng lựa chọn của em không thay đổi được kết quả. *hơi nhéch môi*
Em im lặng, rồi lẳng lặng bước lên cầu thang.
Em không muốn đôi co với hắn.
Nhưng khi vừa đi được vài bước, giọng Minh Hiếu lại vang lên.
Thành An khựng lại, quay đầu. Hắn nhìn em, ánh mắt khó đoán.
Minh Hiếu
Nếu em muốn yên bình, vậy thì đừng cố khiêu khích tôi.
Thành An
Tôi chưa từng nghĩ anh sẽ để tôi yên. *cười nhạt*
Thượng Long
Mày thật sự định giữ cậu ấy lại?
Hắn không trả lời ngay, chỉ rút một điếu thuốc khác, châm lửa. r Rồi lặng lẽ nhìn làn khói trắng bay lên.
Minh Hiếu
Tao đã giữ rồi. *lẩm bẩm*
Thượng Long thở dài, ánh mắt phức tạp.
Anh ta biết, một khi Minh Hiếu đã muốn thứ gì, thì sẽ không dễ dàng buông tay.
Tại phòng ngủ của Thành An
Em đẩy cửa bước vào.
Căn phòng rất rộng, được trang trí theo phong cách tối giản, với gam màu trầm làm chủ đạo.
Nó không giống một căn phòng dành cho tân hôn.
Nó giống như một nơi được chuẩn bị sẵn để nhốt cậu.
Em cởi áo khoác, ném lên giường rồi đi đến bên cửa sổ.
Em thử mở cửa.
Thành An
Tôi đúng là bị giam lỏng thật rồi. *cười nhạt*
Bỗng, có tiếng gõ cửa.
Em giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Cánh cửa mở ra, là một cô người hầu. Được Thượng Long chọn lựa kĩ càng, nghiêm ngặt.
Người hầu
Cậu chủ, bữa tối đã được chuẩn bị xong. Cậu có muốn dùng bữa ngay không?
Em không đói. Nhưng nếu từ chối, chắc chắn sẽ có người đến kiểm tra.
Thành An
Em sẽ xuống ngay.
Cô gái gật đầu, nhẹ nhàng rời đi.
Thành An ngồi yên thêm vài giây, rồi mới đứng dậy.
Bữa tối được chuẩn bị rất chu đáo.
Bàn ăn dài, đèn chùm lấp lánh, món ăn được bày biện đẹp mắt.
Nhưng chỉ có hai người ngồi ăn. Đó là Thành An và Minh Hiếu, không khí giữa họ trầm mặc.
Em cầm dao nĩa, chậm rãi cắt một miếng thịt bò. Nhưng em không thực sự muốn ăn.
Em có thể cảm nhận được ánh mắt Minh Hiếu đang nhìn mình.
Nhìn chằm chằm.
Cậu đặt nĩa xuống, ngước mắt lên.
Thành An
Anh có chuyện gì muốn nói?
Hắn không trả lời ngay, chỉ đưa ly rượu lên môi, nhấp một ngụm, rồi chậm rãi nói.
Minh Hiếu
Em nghĩ tôi muốn nói gì?
Thành An
Lại muốn cảnh cáo tôi sao? Rằng tôi không thể trốn thoát? *nhếch môi*
Minh Hiếu đặt ly rượu xuống bàn, ánh mắt sắc bén.
Em im lặng, biết hắn không nói đùa.
Thành An cầm ly nước, xoay xoay trong tay.
Thành An
Vậy, tôi có quyền hỏi anh một câu không?
Hắn dựa lưng vào ghế, ra hiệu cho cậu tiếp tục.
Thành An
Tại sao lại là tôi?
Hắn không đáp ngay, mà nhìn Thành An rất lâu, như thể đang cân nhắc xem có nên trả lời hay không.
Minh Hiếu
Em muốn biết tại sao ư?
Em giữ ánh mắt bình tĩnh, chờ đợi câu trả lời.
Nhưng thay vì giải thích, Minh Hiếu chỉ cười nhẹ.
Minh Hiếu
Vì tôi thích em.
Câu trả lời ngắn gọn nhưng đầy nguy hiểm.
Cậu siết chặt ly nước trong tay, ánh mắt không dao động.
Thành An
Thích? Anh nghĩ tôi sẽ tin?
Minh Hiếu
Dù em tin hay không, điều đó cũng chẳng quan trọng.
Minh Hiếu không phủ nhận cũng không giải thích thêm.
Hắn chỉ dựa lưng vào ghế, lặng lẽ quan sát cậu.
Em im lặng, vì biết Minh Hiếu là kiểu người không bao giờ nói ra toàn bộ suy nghĩ của mình.
Hắn giữ tất cả bí mật trong lòng, biến chúng thành một ván cờ mà chỉ hắn mới nắm quyền điều khiển.
Và bây giờ, cậu là một quân cờ trong đó.
Bữa tối kết thúc trong sự im lặng.
Thành An đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi bàn ăn, nhưng hắn bất ngờ lên tiếng.
Minh Hiếu
Ngày mai, em phải ra ngoài cùng tôi.
Thành An
Tại sao? *nhướng mày*
Minh Hiếu
Có một buổi tiệc quan trọng. Em là vị hôn phu của tôi, đương nhiên phải đi cùng.
Comments
Aniuoi🐣
Ủa chứ ko xuống chắc ngồi trên xe à=)))
2025-03-31
0
N.H
cảm giác viết hay hen
2025-03-15
0
Aniuoi🐣
Yes
2025-03-31
0