Thâm tâm thì cứ muốn nhanh chóng giao cô gái lạ này cho thím Nhã, còn mình thì mặc kệ mọi thứ để vào phòng xả thật đầy nước ấm vào chiếc bồn tắm rải đầy hoa hồng tràn ngập hương thơm mà bản thân yêu thích, rồi bước ra lau thật khô mình, sau đó chỉ còn việc cuốn gọn trong chiếc chăn ấm mà tha hồ tung hoành trên chiếc giường thân thuộc kia...nhưng dường như...cô gái này...khiến cho Thiên Ngọc có chút lưu luyến không muốn rời...ít nhất là cho đến thời điểm bây giờ...Thím Nhã trông thấy sự lưỡng lự hiện hữu trong con người của Đại tiểu thư Lý gia, liền lấy hết can đảm còn sót lại hỏi
- Bộ có gì...khiến cho Đại thiểu thư lưỡng lự sao?
- Tôi...không chắc... - Cô lại một lần nữa ngắm nhìn người con gái đang say giấc trên tay mình - Dù bây giờ tôi đang cảm thấy mệt\, nhưng tôi tự dưng lại muốn tự mình...chăm cô ta
- Vậy...ý của Đại tiểu thư liệu rằng... - Thím Nhã chẳng dám nói hết câu của mình\, vốn dĩ một phần bà muốn thử thăm dò ý của cô\, một phần lo chẳng may lời mình nói ra làm phật ý của Đại tiểu thư thì nguy
- Thôi được rồi\, thím không cần phải chăm sóc cô ta đâu! Để tôi làm cho\, thím chuẩn bị nước ấm giúp tôi là được rồi!
- Vâng\, xin Đại tiểu thư hãy chờ cho một chút\, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay cho cô
Thím Nhã cúi gập người lại rồi lui ra từ từ, vừa đi được vài bước thì lại nghe tiếng Thiên Ngọc hỏi mình
- À phải rồi thím Nhã\, Cha Mẹ tôi có ở nhà không?
- Thưa cô không ạ! Lão gia và phu nhân có một chuyến công tác hai tuần bên Pháp\, họ vừa mới rời đi hồi chiều
- Thế...Nhị tiểu thư thì sao? - Cô hỏi - Vân Nhi có ở nhà không?
- Nhị tiểu thư lúc nãy ra ngoài đi chơi với bạn\, có bảo với tôi là không cần chờ cơm thưa cô!
- Cảm ơn thím\, vậy thím hãy chuẩn bị giúp tôi nhé!
Nói xong câu đó, Thiên Ngọc thẳng bước bế cô gái đi thẳng lên lầu, hướng về phòng mình, còn thím Nhã thì đương nhiên phải đi chuẩn bị theo như lời cô chủ yêu cầu. Nói thêm một chút về thím Nhã, bà là người đã gắn bó với Lý gia từ lâu, từ cái thời mà Thiên Ngọc còn chưa lọt lòng, nên ai ai cũng xem thím như một người thân thật sự trong ngôi nhà này. Mọi việc trong nhà, ngoài những công việc quá nặng nhọc thì toàn bộ đều do thím Nhã lo liệu lấy. Dường như đối với tất cả mọi người trong Lý gia, không ai xem bà là một người ngoài. Trở lại với Thiên Ngọc, cô đã vào trong phòng mình và đặt cô gái kia lên giường nhẹ nhàng hết mức có thể, rồi khẽ lay người cô
- Này\, cô nghe tôi nói không?
- Ưm... - Cô gái cũng khe khẽ giọng mà trả lời - Tôi...tôi đang ở đâu vậy?
- Nhà tôi - Thiên Ngọc lạnh lùng đáp - Còn đây là phòng tôi
- Cô...cô đưa tôi vào đây làm gì chứ? Tại sao lại đưa tôi vào phòng của cô\, định làm gì tôi sao?
- Vậy là cô muốn...tôi sẽ làm gì cô sao\, cô gái kỳ lạ? - Cô áp sát mặt mình vào mặt của cô gái đang nằm trên giường kia
- Kh...không có!!! Cô nghĩ quá xa rồi... - Cô gái quay mặt sang một bên\, không muốn cho kẻ kia biết...mặt mình đang đỏ lên
Thiên Ngọc nghe câu trả lời, liền không thể nhịn được mà cười phá lên
- Này\, có phải cô bị sốt đến nỗi hóa ngốc rồi không?? Không nhớ là lúc nãy cô nhờ tôi giúp cô trốn đám lưu manh đang đuổi theo à? Cô thật là...cô gái kỳ lạ mà
- Ai cho cô...nói tôi là cô gái kỳ lạ chứ? - Người con gái này đột nhiên phồng má lên\, ngước nhìn Thiên Ngọc\, giọng điệu có chút trẻ con - Người ta có tên có họ mà!!!
- Ồ! Vậy cô gái kỳ lạ cói thể nói cho tôi nghe tên của cô không??
- Tại sao tôi lại phải nói cô nghe chứ??
Quái lạ nhỉ, vừa mới nói là mình có tên có họ, cư nhiên không muốn Thiên Ngọc gọi mình là cô gái kỳ lạ. Nhưng lại không chịu nói ra tên mình. Trên đời này, Thiên Ngọc ắt hẳn là gặp trường hợp này lần đầu tiên
- Thế thôi - Thiên Ngọc nhún vai - Tôi cứ gọi cô là Cô gái kỳ lạ vậy! Có lẽ cái tên đó hợp với cô hơn đấy
- Tôi...tôi...tên Cung Minh Kỳ - Cô nói lý nhí\, như không muốn Thiên Ngọc nghe
- Sao? Chịu nói cho tôi nghe tên của cô rồi à...Cung Minh Kỳ?
Giọng điệu của Thiên Ngọc, như là muốn chọc tức Minh Kỳ vậy. Đối với Thiên Ngọc mà nói, lời nói của mình vốn chỉ muốn trêu cô gái này một chút thôi...ai mà dè...Minh Kỳ lại rưng rưng hai hàng lệ cơ chứ...Ai cha, Minh Kỳ ơi là Minh Kỳ
- Cô...cô quá đáng lắm!
- Hả??? Tôi quá đáng?? Ở chỗ nào chứ???
- Ai mượn cô... - Đang nói\, Minh Kỳ bỗng im bặt
Lý do khiến Minh Kỳ im, là do có tiếng gọi cửa của thím Nhã
- Đại tiểu thư\, nước ấm đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi ạ! - Thím Nhã từ bên ngoài nói vọng vào - Mời cô
- Được rồi thím Nhã\, cảm ơn thím! Một lát nữa tôi xuống. Thím có thể đi nghỉ ngơi rồi
- Thưa cô vậy còn bữa tối...
- Thím không cần lo đâu\, lúc nãy tôi có đi ăn với đối tác rồi! - Thiên Ngọc trả lời
- Vâng! Tôi không làm phiền Đại tiểu thư nữa\, tui xin phép ạ!!
Đợi cho thím Nhã đi khỏi rồi, cô nói với Minh Kỳ
- Này\, đừng ngồi thừ người ra ở đó nữa! Mau đi tắm đi\, không thôi cô bị nhiễm lạnh đó Cô gái kỳ lạ
- Đã bảo tôi có tên mà\, sao cô cứ thích gọi tôi là Cô gái kỳ lạ cơ chứ?? - Minh Kỳ giận dỗi đáp
- Vì tôi thích được không?? Nếu bây giờ cô còn chưa chịu đi tắm\, thì đừng trách đêm nay cô không thể yên giấc đấy...
- Gì mà không...Á cô...làm gì...
Thiên Ngọc không chần chừ gì mà ngay lập tức bế Minh Kỳ lên, y như lúc ban đầu, tiến về phía phòng tắm...Xem ra...thực sự đêm nay có người không yên giấc nổi rồi
Updated 76 Episodes
Comments