Bẵng đi một thời gian, cả Đồng Mẫn và Chu Hoài đều khá bận rộn. Tối nay sau khi ăn uống xong, Đồng Mẫn ngồi dựa vào anh trên ghế sô pha. Chu Hoài vừa xem tin tức trên TV vừa đưa tay nghịch mái tóc dài đang xõa ra của cô. Đồng Mẫn cầm điện thoại nghịch một chút. Chợt ánh mắt cô sáng lên, giọng rất hào hứng.
"Tuần tới anh rảnh không? Có phim mới ra rạp, hay là mình cùng đi xem nhé!"
"Được, em cứ sắp xếp công việc của mình. Anh làm ở nhà không có gì trở ngại hết." Chu Hoài đồng ý ngay lập tức.
Đồng Mẫn thỉnh thoảng vẫn thích thay đổi không khí hẹn hò, hâm nóng tình cảm. Cô sợ khi hai người sống cùng dễ dẫn đến sự nhàm chán. Cô rất vui vì Chu Hoài luôn ủng hộ mấy ý tưởng của mình, đôi lúc có những điều hơi ngớ ngẩn, trẻ con.
"Em vào ngủ sớm nhé. Anh còn làm thêm tí việc nữa." Chu Hoài vỗ về, ôm Đồng Mẫn vào lòng một lát rồi đứng dậy đi về phía phòng làm việc.
Cô thường phải đi làm sớm nên không thể thức quá khuya, đành vào phòng ngủ trước. Hôm nay Đồng Mẫn ngủ không được sâu giấc, nửa đêm bị giật mình thức dậy. Cô nhìn sang bên cạnh vẫn trống trải. Đồng Mẫn ngồi dậy muốn đi ra bếp lấy nước uống. Vừa ra ngoài cô thấy ánh sáng hắt ra từ phòng làm việc. Đồng Mẫn bước nhẹ nhàng đến nhìn vào bên trong. Chu Hoài có thói quen không thích bị làm phiền khi tập trung nên cô chỉ muốn đến xem thử chứ không định gọi anh. Nhưng vừa đến cửa, Đồng Mẫn lại nghe tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ của anh vọng ra. Giọng nói chứa đầy sự vui vẻ chứ không hề mệt mỏi khi phải thức khuya. Bàn tay vươn ra định đẩy cửa của Đồng Mẫn bất giác dừng lại. Cô lặng lẽ đứng ở ngoài lắng nghe. Nhưng dường như chẳng có gì đặc biệt, Chu Hoài chỉ nói vài câu như đang trò chuyện với bạn trên game.
Một lát sau không gian lại chìm trong yên lặng. Đồng Mẫn vội vàng quay về phòng ngủ, leo lên giường phủ kín chăn lên người. Cô cảm giác như mình vừa làm chuyện gì đó sai trái, tim cứ đập mạnh liên hồi. Không lâu sau, Chu Hoài cũng đi vào. Anh nhẹ nhàng nằm lên giường rồi vòng tay ôm lấy Đồng Mẫn như mọi khi. Cô nhắm mắt như đã ngủ say nhưng tâm trí lại ngập tràn những suy nghĩ mông lung.
Hôm sau Đồng Mẫn vẫn dậy sớm như thường ngày. Cô làm bữa sáng đặt sẵn trên bàn rồi rời đi. Sáng nay Đồng Mẫn không cần đến studio sớm nên cô hẹn gặp bạn thân của mình là Châu Tuệ Lâm. Trong tiệm cà phê sang trọng giữa trung tâm thành phố, hai cô gái ngồi đối diện nhau. Châu Tuệ Lâm là một cô gái sành điệu, mái tóc cắt ngắn ngang vai, gương mặt trang điểm tinh tế. Cô đang điều hành một công ty chuyên tổ chức sự kiện. Hai người bọn họ tình cờ gặp nhau khi tổ chức một lễ cưới, nói chuyện hợp ý thế là trở thành bạn bè đến tận bây giờ. Thậm chí chiếc xe Đồng Mẫn đang đi cũng là của Tuệ Lâm bán rẻ lại cho cô để thuận tiện đi làm.
Trái ngược với vẻ mạnh mẽ, tự tin toát ra từ Tuệ Lâm, Đồng Mẫn thần sắc khá mệt mỏi do đêm qua không ngủ được.
Đồng Mẫn một tay chống cằm, một tay dùng muỗng khuấy cà phê trong tách.
"Được rồi, chỉ là vài câu nói chuyện với bạn trên game đã khiến cậu suy nghĩ đến mức như vậy sao?" Tuệ Lâm thở dài nhìn cô bạn đang thất thần trước mặt.
"Mình thấy không giống bình thường cho lắm. Nếu trò chuyện với mấy người bạn kia anh ấy không nói kiểu như vậy. Cứ như đang nói chuyện với phụ nữ ... " Đồng Mẫn bỏ lửng câu nói.
Châu Tuệ Lâm hiểu ra sự băn khoăn trong lòng Đồng Mẫn. Cô nắm lấy tay Đồng Mẫn an ủi.
"Cậu cứ từ từ quan sát thêm đã, xem anh ta có gì thay đổi nữa không. Đừng vội kết luận sớm."
Đồng Mẫn gật đầu, nhấp thêm mấy ngụm cà phê cho tỉnh táo. Cô hy vọng chỉ là do mình suy nghĩ nhiều.
"Dạo này công việc cậu thế nào?" Đồng Mẫn hỏi han lại Tuệ Lâm sau khi trút hết tâm sự của mình.
Cô nàng bắt đầu huyên thuyên về công ty, hợp đồng, khách hàng ... Đồng Mẫn rất biết lắng nghe. Cô luôn tạo cho người khác cảm giác dễ chịu khi ở bên cạnh. Khi Châu Tuệ Lâm dừng lại thì đã gần mười giờ sáng.
"Đến lúc mình phải đi gặp khách hàng rồi. Nếu có việc gì nhớ gọi ngay cho mình." Tuệ Lâm hôn một cái lên má Đồng Mẫn rồi vội vã rời đi.
Đồng Mẫn cũng lái xe đến studio. Trưa nay Hà sư phụ có hẹn với một người mẫu chụp hình. Cô bước vào studio vừa lúc gặp Triệu Đình Minh - nhiếp ảnh gia đang nổi của thành phố.
"Chào anh Triệu. Thì ra hôm nay người chụp mẫu là anh." Đồng Mẫn nở nụ cười thân thiện chào anh ta.
"Cứ gọi tôi là Đình Minh, đừng khách sáo như vậy." Anh vui vẻ khoác vai Đồng Mẫn, dáng vẻ rất thoải mái, tuỳ ý.
Đồng Mẫn không hề ngại ngùng trước hành động của Đình Minh vì bọn họ đã cùng làm việc với nhau được một thời gian, anh ta chỉ xem cô như một em gái nhỏ. Người chịu đựng được tính cách quái gở của anh có lẽ cũng chỉ có cô. Bình thường Triệu Đình Minh vui vẻ bao nhiêu thì khi làm việc lại khó chịu, đòi hỏi nhiều bấy nhiêu.
Updated 45 Episodes
Comments