Gần sáng Chu Hoài mới về nhà. Anh ta mở cửa ra, bên trong im ắng, không thấy bóng dáng Đồng Mẫn ở đâu. Chu Hoài nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ thì thấy cô đang nằm an tĩnh trên giường, có vẻ như ngủ rất say. Anh ta mệt mỏi, lấy tay day nhẹ hai bên thái dương rồi đứng dậy ra ngoài phòng bếp tìm nước uống. Bàn tay đặt ly nước lên bàn của Chu Hoài chợt sững lại, ánh mắt anh rơi vào lọ thuốc nằm trên bàn. Tay anh ta khẽ run khi mở nắp hộp, đồng tử anh như co rút lại khi thấy bên trong chỉ còn vài viên thuốc sót lại.
Chu Hoài buông lọ thuốc xuống, chạy ngay vào phòng ngủ, lay mạnh Đồng Mẫn.
"Đồng Mẫn, em tỉnh lại đi ... mau tỉnh lại đi ...." giọng anh kêu cô khàn hẳn đi.
Đồng Mẫn vẫn nằm bất động trên giường, không một chút phản ứng.
Bên ngoài phòng cấp cứu còn sáng đèn, Chu Hoài ngồi ôm đầu trên băng ghế lạnh lẽo. Anh ta đối với Đặng Yên chỉ là có chút nhất thời không kiềm chế được. Không ngờ mọi việc lại ra nông nỗi như thế này. Mấy ngày trước Đặng Yên báo với anh cô ta cảm thấy khó chịu trong người, nhờ anh đưa đến bệnh viện kiểm tra. Nào ngờ phát hiện ra cô ta đã mang thai hơn một tháng. Chu Hoài còn đang lo lắng không biết xử lý như thế nào thì hôm nay đã bị Đồng Mẫn phát hiện.
Đồng Mẫn vẫn là lựa chọn tốt nhất của Chu Hoài. Cô xinh đẹp, công việc khá ổn, tính tình lại tốt. Chỉ là sau một thời gian ở chung, chuyện thân mật gần gũi giữa hai người có chút nhàm chán. Đặng Yên xuất hiện như một cơn gió mới lạ len lỏi vào suy nghĩ của Chu Hoài, mang lại cảm giác tươi mới mà anh ta luôn mong muốn. Không biết từ lúc nào anh bị sa vào vòng tay của Đặng Yên, không dứt ra được.
Khi bác sĩ đẩy cửa bước ra, Chu Hoài vội vàng đến hỏi.
"Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?"
"Tình hình đã ổn, cũng may đưa đến kịp thời. Cậu là bạn trai cô ấy à? Tuổi trẻ bây giờ dễ bị áp lực, trầm cảm, nên quan tâm nhau một chút tránh những việc đáng tiếc xảy ra." Vị bác sĩ ôn tồn dặn dò rồi rời đi.
Chu Hoài cảm ơn bác sĩ rồi đi về phòng bệnh của Đồng Mẫn. Gương mặt xinh đẹp của cô nhợt nhạt, chẳng có sức sống, trên cánh tay trắng nõn vẫn còn ghim kim truyền dịch.
Đến gần tối Đồng Mẫn mới mơ màng tỉnh lại, cảm giác như vừa trải qua một giấc ngủ rất lâu. Mở mắt ra cô chỉ thấy xung quanh là một màu trắng, trần nhà, vách tường, khung cảnh xa lạ xen lẫn mùi thuốc khử trùng.
"Anh đúng là đồ khốn, tại sao lại để cô ấy xảy ra chuyện như vậy?" Giọng Châu Tuệ Lâm vang vọng bên ngoài, kèm theo sau đó là một tiếng vả mặt chói tai.
Tuệ Lâm đẩy cửa phòng bệnh đi vào, vẻ mặt đầy giận dữ. Thấy Đồng Mẫn đang mở mắt ra nhìn theo hướng cửa, cô liền dịu giọng xuống, có chút mừng rỡ.
"Mẫn Mẫn, cậu tỉnh lại rồi à?" Tuệ Lâm xót xa ngổi xuống cạnh bên nắm lấy tay Đồng Mẫn.
"Mình ở bệnh viện à?" Đồng Mẫn có chút ngơ ngác, có lẽ do vẫn còn bị ảnh hưởng bởi tác dụng của thuốc.
"May mà anh ta còn chút lương tâm đưa cậu đi cấp cứu kịp thời đấy." Tuệ Lâm nói mà ánh mắt liếc về phía Chu Hoài đang đứng phía sau.
"Mình không muốn thấy anh ta." Đồng Mẫn giọng còn yếu ớt nói với bạn mình mà không nhìn qua Chu Hoài một cái.
"Đồng Mẫn ... anh xin lỗi ..." Anh ta vẻ mặt đầy tội lỗi lý nhí xin lỗi cô.
"Anh cứ về trước đi , cô ấy đã có tôi lo." Tuệ Lâm lên tiếng, ánh mắt nhìn anh ta đầy chán ghét.
Chu Hoài lúng túng đứng một lúc rồi cũng rời đi. Đồng Mẫn bảo Tuệ Lâm về nhà nghỉ ngơi nhưng cô nhất quyết không chịu. Đêm đó cô ở lại cùng với Đồng Mẫn. Tuệ Lâm hỏi han Đồng Mẫn vài câu nhưng cô chỉ im lặng không nói gì. Sáng sớm Tuệ Lâm phải rời đi vì công ty còn mấy cuộc họp đang chờ. Đồng Mẫn khẽ mỉm cười bảo cô ấy đừng lo cho mình. Cô sẽ không làm chuyện ngốc nghếch nữa ...
Khi chỉ còn một mình Đồng Mẫn nằm trên giường bệnh, người phụ nữ nằm cùng phòng cô mới lên tiếng.
"Cô gái à, cô còn trẻ, tương lai còn phía trước, có gì cứ từ từ suy nghĩ cẩn thận. Đâu cần phải làm tổn thương bản thân như vậy."
"Cảm ơn dì ..." cô lịch sự đáp lại.
Đồng Mẫn vừa dứt lời thì Chu Hoài đẩy cửa đi vào, trên tay anh ta là một hộp cháo.
"Anh có mang cháo gà cho em, em ăn một ít nhé." Chu Hoài đến ngồi bên giường nhưng Đồng Mẫn xoay lưng lại, không nhìn hay nói gì với anh ta.
Đến giờ cô mới nhận ra Chu Hoài bề ngoài quan tâm nhưng thật ra chẳng hiểu gì về cô. Đồng Mẫn không thích ăn cháo gà. Vậy mà nay anh ta lại mang cháo gà đến cho cô. Thật là nực cười! Một lúc lâu vẫn không thấy Đồng Mẫn phản ứng gì, Chu Hoài bất lực đặt hộp cháo lên tủ đầu giường cùng điện thoại của cô.
"Vậy ... em cứ nghỉ ngơi đi ... lát chiều anh lại đến. Em cần gì cứ gọi cho anh." Anh ta nói rồi bỏ đi.
Sau khi Chu Hoài rời đi, Đồng Mẫn mới chậm chạp ngồi dậy. Cô vẫn còn khá yếu, không thể tự đứng vững. Vừa lúc y tá đi vào kiểm tra, liền lấy một chiếc xe lăn, đỡ cô ngồi xuống.
"Cảm ơn cô, tôi chỉ muốn ra ngoài hít thở một chút." Đồng Mẫn nhẹ nhàng nói với y tá.
Cô y tá dặn dò Đồng Mẫn canh giờ để vào truyền dịch rồi quay sang kiểm tra tình trạng người phụ nữ bên cạnh.
Updated 45 Episodes
Comments
Phạm Hà Phương
Đàn ông là chúa tham lam. Muốn được cung phụng chiều chuộng lại còn giỏi giang, lại muốn chuyện ấy luôn mới mẻ. Đòi hỏi quá nhiều
2025-03-13
1
Vân Duyệt
Đàn ông là sinh vật khó hiểu, cái gì cũng muốn 😩
2025-03-15
1