Tối đến, sau khi đã hoàn thành xong công việc đang chuẩn bị đi nghỉ thì Thành Quân đột nhiên nhớ tới bức tranh mà anh đã chụp, suy nghĩ một hồi anh mở laptop ra để tra.
Chỉ vừa ấn vào dòng chữ "Phúc Ninh công chúa" trên mạng đã xuất hiện rất nhiều hình ảnh và thông tin về người phụ nữ này, Thành Quân ấn vào trang web gần giống với bức họa mà anh chụp, một loạt thông tin hiện ra, anh từ từ nghiêm túc đọc
Phúc Ninh công chúa tên gọi là Sở Thư Ngọc là công chúa duy nhất của Sở quốc, Hoàng Đế Sở quốc nổi tiếng chung tình, hậu cung ông của ông không có phi tần chỉ có mỗi người thê tử là thanh mai trúc mã và cũng là Trung cung Hoàng Hậu.
Hai người kết phu thê hơn 20 năm, Hoàng Hậu sinh cho ông cặp long phượng thai, nhi tử là Thái tử Sở Ngôn Bình và nhi nữ chính là Phúc Ninh công chúa Sở Thư Ngọc.
Là một vị công chúa lớn lên trong nhung lụa lại được phụ mẫu cưng chiều, bao bọc nhưng Sở Thư Ngọc lại không kiêu ngạo, ương ngạnh mà vô cùng dịu dàng, đoan trang.
Khi đã trưởng thành, qua lễ cập kê, Sở Thư Ngọc nhìn trúng vị Trạng Nguyên họ Lăng sau này được chỉ định làm Thái phó cho đệ đệ cô là Thái tử Sở Ngôn Bình. Vì để tiếp cận chàng, Thư Ngọc thường xuyên cùng tỳ nữ thân cận mang theo sách tập đến thư viện học cùng đệ đệ.
Nhưng mà Phúc Ninh công chúa học thì ít cô mà lại gây chuyện tạo sự chú yếu thì nhiều, ban đầu Lăng Thái phó còn nghiêm khắc nhắc nhở nhưng cô cũng chỉ ậm ừ cho qua, nhiều lần như vậy Lăng Thái phó cũng bất lực, hờ hững mặc kệ Thư Ngọc pha trò.
Nhưng rồi thì anh cũng đến lúc bị nhưng lần cô pha trò nghịch ngợm thu hút, cả hai cứ như thế mà dần nảy sinh tình cảm với nhau.
Hoàng Đế và Hoàng Hậu thấy vị Lăng Thái phó này là người có tài hoa, tính cách lại cương trực, lại nhìn hắn thương yêu, cưng chiều nữ nhi mình hai người cảm thấy yên tâm và hài lòng mà nữ nhi của họ cũng vừa lòng thuận ý Hoàng Đế liền ra thánh chỉ kết mối lương duyên trời ban này cho Sở Thư Ngọc và Lăng Thái phó.
Hôn lễ được diễn ra linh đình, trong cung cung nữ, thái giám bận rộn luôn chân luôn tay, bên trong tẩm điện của mình, Sở Thư Ngọc được cung nữ và hỷ nương trang điểm xinh đẹp sau đó khoác lên mình một bộ lễ phục đỏ rực rỡ thêu uyên ương bằng chỉ tơ vàng lộng lẫy, tóc được chải gọn gàng đội mũ phướng được trang trí bằng hàng trăm viên ngọc trai, bốn con phượng hoàng màu vàng ngậm một viên ngọc lớn, trông hệt như ánh trăng sáng giữa muôn vì sao.
Lúc đoàn rước dâu đến, Hoàng Hậu tự tay đội khăn hỷ cho nàng, Hoàng Đế đích thân nắm tay nữ nhi mình đưa lên kiệu hoa, Thái tử Sở Ngôn Bình tự mình cưỡi ngựa đi cùng đoàn rước dâu tiễn tỷ tỷ về nhà chồng.
Đoàn rước dâu đi quanh kinh thành thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ cùng ghen tị. Phía trước kiệu hoa, Lăng phò mã ung dung cưỡi bạch mã trông vô cùng anh tuấn, tiêu soái trong bộ hỷ phục đỏ tươi, tóc gọn gàng cài trong kim quan bằng vàng.
Phía sau kiệu hoa đoàn tùy tùng khiêng của hồi môn và thị vệ đi theo thành cả hàng dài, tỳ nữ thân cận của Thư Ngọc vui vẻ vừa đi bên cạnh kiệu hoa vừa tung hoa giấy cùng vàng lá và kẹo hỷ bay khắp nơi, người dân ai nấy đua nhau nhận lấy hỷ khí tạo nên khung cảnh nhộn nhịp.
Cả Sở quốc chìm trong rộn ràng, hân hoan của hôn lễ đúng nghĩa mười dặm hồng trang của Phúc Ninh công chúa và phò mã, toàn bộ người dân đều thật tâm chúc phúc cho đôi tân giai nhân, mong cho họ hạnh phúc, bạc đầu giai lão.
Sau hôn lễ là những chuỗi ngày phu thê hòa hợp, mặn nồng, tình ý thiết tha của Thư Ngọc và phò mã. Tưởng chừng hạnh phúc mà nàng mơ ước đó sẽ kéo dài đến khi họ đầu bạc răng long nhưng ông trời không chiều lòng người, khiến cho đôi uyên ương bọn họ chia lìa mãi mãi.
Vài năm sau hôn lễ, tình hình triều chính của Sở quốc vô cùng căng thẳng, địch quốc phiên băng lợi dụng thời cơ rối loạn mà đưa binh sang xâm lấn, cướp bóc, cưỡng bức dân lành, các binh lính, tướng sĩ cũng cố gắng chống đỡ nhưng cũng không chống chọi lại được bao nhiêu.
Trong kinh thành, nạn dân tan nhà nát cửa khắp nơi, ngoài biên cương tử sĩ ngày một nhiều, ở đâu cũng có tiếng oán thán vang khắp trời tạo nên khung cảnh khắc nghiệt đến đau lòng.
Nơi hoàng cung, Hoàng Đế ngày nào cũng nhận tấu sớ nạn dân loạn lạc, mùa màng thiệt hại nặng nề khiến ông khỏi đau đầu đến phát bệnh, Hoàng Hậu và Thái tử Sở Ngôn Bình vì phụ hoàng cầu phúc mà không ngừng làm việc thiện tích đức cầu mong Sở quốc sớm vượt qua khó khăn.
Trên triều ngoài những quan viên hết lòng vì vua chia sẻ gánh nặng thì cũng có không ít người bỏ đá xuống giếng mà lấy công trả thù riêng hãm hại lẫn nhau. Lăng phò mã cùng vì vậy mà liên lụy.
Một vị Binh bộ thị lang vì tiền tài, danh vọng mà cấu kết với mấy huyện lệnh tham ô tiền và lương thực cứu trợ, sợ bị tra cứu đến ông ta tận dụng lên âm mưu đổ tội cho Lăng phò mã vì chàng từng bắt giam con trai của ông ta vào đại lao khiến hắn chịu không ít khổ.
Lăng phò mã vì chưa có chứng cứ chứng minh bản thân trong sạch nên chỉ đành chấp nhận bị bắt vào đại lao chờ thẩm vấn. Thư Ngọc thương chồng, biết chàng bị oan liền ngày đêm không màng vất vả tìm ra chứng cứ giúp chàng minh oan.
Khi đã tìm được đầy đủ bằng chứng nàng vui mừng để tỳ nữ thân cận giúp mình chỉnh trang để vài cung minh oan cho phu quân. Nhưng khi nàng chuẩn bị xong xuôi vừa bước ra cửa đã thấy thị vệ mà nàng phái tới bên cạnh Lăng phò mã để bảo vệ hớt hải chạy tới:
"Công chúa xảy ra chuyện không hay rồi"
Thư Ngọc nhìn thị vệ kia lạnh giọng nói:
"Xảy ra chuyện gì? Hớt ha hớt hải như vậy còn ra thể thống gì nữa"
Thị vệ nghe Thư Ngọc nói xong hơi cúi đầu chần chừ đáp:
"Thưa công chúa, phò mã đã..."
Thư Ngọc nhìn thái độ của thị vệ kia liền lo lắng hỏi:
"Chàng ấy sao rồi? Có phải ở trong nhà lao điều kiện kém bị bệnh rồi không?"
Dứt lời nàng quay ra nói với tỳ nữ thân cận:
"Ngươi mau đi cho gọi Thái y tới theo ta vào nhà lao thăm A Quân trước"
Tỳ nữ kia nghe vậy vâng một tiếng đang định rời đi thì đã nghe thấy tiếng thị vệ kia nói:
"Xin công chúa nén đau thương, phò mã vì bị trúng độc đã đi rồi"
Hắn vừa dứt lời có người khiêng Lăng phò mã tới, nhìn thấy chàng nằm bất động nàng như chết trân không nhúc nhích, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi, một lúc sau nàng cũng chỉ gào khóc mà gọi tên chàng, mọi người xung quanh thấy vậy chỉ biết quỳ xuống khuyên nàng bớt đau thương.
Đêm đó, tại phủ công chúa, Thư Ngọc cho gia nô lui xuống hết không để ai làm phiền, nàng tự mình chỉnh trang cho Lăng phò mã và bản thân, hai phu thê bọn họ mặc lại bộ hỷ phục trong hôn lễ ngày ấy.
Xong xuôi, Thư Ngọc tự mình uống hết ly rượu độc mà nàng đã chuẩn bị từ trước sau đó đến bên giường nhìn phu quân mình mỉm cười dịu dàng nói:
"A Quân đừng đi nhanh qua đợi thiếp với! Phu thê chúng ta cùng nhau đi thôi"
Dứt lời nàng đưa tay xoa nhẹ gương mặt của phò mã rồi nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh chàng. Trong một đêm, phủ công chúa cả hai vị chủ tử cùng nhau ra đi mãi mãi.
Sáng hôm sau, cả phủ công chúa một màu trắng tang thương, tiếng khóc thương vang vọng khắp phủ, bên ngoài trời mùa đông gió thổi réo rắt tuyết rơi phủ kín khắp nơi như khóc thương cho đôi giai nhân bạc mệnh.
Hoàng Đế và Hoàng Hậu trải qua nỗi đau mất nhi nữ và hiền tế (con rể) trông như già đi cả chục tuổi. Nỗi đau chưa kịp nguôi ngoai thì nghe nhận tin dữ nhi tử còn lại của họ, Thái tử Sở Ngôn Bình trên đường đi cứu trợ bị quân địch sát hại, ngã xuống vực khi được tìm thấy đã không còn nữa.
Nhận được tin cả Hoàng Đế và Hoàng Hậu liền rơi vào bất tỉnh khiến cả hoàng cung hoảng loạn. Khi họ tỉnh thì nghe báo quân địch đã sắp đánh chiếm vào trong cung, khắp nơi cung nữ, thái giám chạy loạn.
Có người khuyên Hoàng Đế và Hoàng Hậu mau chạy nạn nhưng hai người họ biết chạy đi đâu bây giờ, cả kể chạy thành công không lẽ sau này sống trong cảnh nước mất nhà tan, nhìn cơ ngơi mình dành cả đời xây dựng rơi vào tay kẻ khác, cả nhi tử và nhi nữ cùng hiền tế đều không còn họ sống còn ý nghĩa gì nữa.
Suy nghĩ như vậy cả hai đợi những người kia chạy ra ngoài hết chỉ còn họ ở lại, Hoàng Đế và Hoàng Hậu cùng nhau mỗi người một ngọn nến đi đến từng ngóc ngách trong cung điện mà châm lửa, xong xuôi hai người bước đến bên ngai vàng ngồi nắm tay nhau mỉm cười hạnh phúc nhìn ngọn lửa cháy lan ngày càng lớn.
Vậy là cả một Sở quốc từng một thời huy hoàng, rực rỡ sau một đêm chính thức bị thiêu rụi sạch sẽ.
Updated 28 Episodes
Comments