(Quang Hùng MasterD × Oc) [ATSH] Bên Anh, Em Không Cần Mạnh Mẽ
Chapter 06
Hôm nay… em đã không muốn đến trường.
Cơ thể còn đau. Tay vẫn nhức. Mắt thì thâm quầng sau một đêm khóc thầm.
Nhưng em không có quyền nghỉ học. Ba sẽ không cho phép. Em không được phép yếu đuối.
Sáng – trường học. Em bước vào lớp, giữ cho mình im lặng nhất có thể. Nhưng không khí xung quanh đã khác… Có gì đó rất lạ. Những ánh mắt dồn về phía em – không còn là coi thường, mà là căm ghét rõ rệt hơn.
Đa nv nữ
1: Chính là con nhỏ đó. Mặt dày thật sự.
Đa nv nữ
2: Ủa nói chuyện với mẹ người ta rồi giờ giả nai như không có gì?
Em ngơ ngác, không hiểu chuyện gì. Đến khi ra chơi, em bị kéo mạnh vào khu nhà kho phía sau sân thể dục.
Trong nhà kho cũ – nơi ít người lui tới
Châu Uyên – nữ sinh xinh đẹp, nổi tiếng, kiêu kỳ, đứng trước mặt em. Ánh mắt cô ta lạnh như băng, miệng cười khẩy. Phía sau còn vài bạn nữ khác, đứng khoanh tay, như đã chuẩn bị từ trước.
Châu Uyên
//gằn giọng// Thấy mày ngoan hiền, ai ngờ cũng biết trèo cao ha? Tưởng làm thân với mẹ Quang Hùng là ghê gớm lắm hả?
Nguyễn Ngọc Mỹ Huyền (Meo)
Mình không có ý gì… mình chỉ… mình gặp cô ấy tình cờ thôi…
Châu Uyên tiến lại gần, đẩy mạnh vai em
Châu Uyên
Tình cờ? Sao không tình cờ biến luôn đi cho sạch mắt? Mày tưởng loại mày có cửa à? Mẹ Quang Hùng dễ tính nên mới nói chuyện, chứ con trai bà ấy đâu có thèm nhìn loại như mày!
Nguyễn Ngọc Mỹ Huyền (Meo)
//run rẩy// Tớ không có ý tiếp cận ai cả… tớ chỉ… chỉ làm việc ở đó thôi…
Châu Uyên
//nhếch môi// Vậy để tao giúp mày khỏi tiếp cận ai nữa.
Ngay sau đó, một cú tát mạnh như trời giáng. Em ngã dúi vào tường. Một đứa khác nắm tóc em, kéo giật ra sau. Những cú đạp vào bụng, vào chân. Những tiếng cười lạnh lẽo vang vọng.
Em cố hét lên, nhưng giọng đã nghẹn. Tim đập loạn, tai ù đi. Nước mắt tuôn xuống.
Nguyễn Ngọc Mỹ Huyền (Meo)
*Mình đã làm gì sai? Mình đâu có làm gì sai…*
Cửa nhà kho bất ngờ bật mở.
Giọng nam quen thuộc vang lên
Đa nv nam
Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?!
Quang Hùng xuất hiện. Gương mặt cậu ta đầy khó hiểu. Và… sau lưng cậu… là Châu Uyên, đã nhanh chóng ngồi sụp xuống, ôm tay – giả vờ khóc nức nở.
Châu Uyên
//nức nở// Hùng ơi… tớ… tớ chỉ đến tìm con nhỏ này để hỏi chuyện, ai ngờ… nó đánh tớ trước… tớ không ngờ nó ghê gớm vậy đâu…
Nguyễn Ngọc Mỹ Huyền (Meo)
//vội vàng, yếu ớt//
Nguyễn Ngọc Mỹ Huyền (Meo)
Không… không phải… em không hề đánh bạn ấy… là các bạn ấy đánh mình… Hùng… anh phải tin em…
Lê Quang Hùng
//cau mày// Tôi không ngờ em lại như vậy đấy, Mỹ Huyền. Tôi tưởng em khác. Nhưng hóa ra cũng chỉ là một người giả tạo như bao đứa khác…
Em như bị rút cạn không khí. Cậu ấy… không tin em. Ánh mắt cậu lạnh lùng quay đi. Không một chút do dự.
Khi cánh cửa đóng lại. Không ai ở lại. Chỉ còn Châu Uyên và hai người bạn nữ đứng phía sau
Châu Uyên
Thấy chưa? Cậu ấy chẳng bao giờ tin mày. Cậu ấy là của tao. Mày là rác rưởi thôi, hiểu không?
Rồi một cú đá mạnh vào bụng em. Tầm mắt em mờ đi. Tim đau. Lồng ngực như bị ép lại.
Em nghe thấy tiếng ai đó la lên ngoài xa… rồi… mọi thứ tối sầm lại
Trong đầu em chỉ còn một câu vọng lại…: "Mình… đã không làm gì sai cả"
Comments