Chap 3_Con người khác

Khi đến nhà, cô nằm lừ người ra ghế, toàn thân đều e ẩm.

Uyên Uyên đi vào trong lấy cho cô một lon nước coca, ngồi xuống cùng cô:"Uống đi".

Cô cầm lấy, uống ực như chết khác vậy. Do cãi nhau với tên nam nhân đó mà khiến khô rát cổ họng.

"Y Tịnh, khi nãy mình thấy cậu đang nói chuyện với ai phải không? Lại nhìn nét mặt hừng giận của cậu nữa".

Nhắc đến càng khiến cô thêm bực bội,:"Ừ, có một tên không biết là ai, chọc tức mình".

"Hahaha, chắc tên đó chán sống rồi".

"Bỏ qua chuyện đó đi, mình hỏi cậu việc này, cậu cũng biết mình đến thành phố này là vì cái gì rồi, cậu có biết người đứng đầu một tổ chức buôn bán vũ khí trái phép đó là ai không ? "

"Vấn đề cậu muốn hỏi, mình đã điều tra lâu rồi, nhưng hiện tại vẫn chưa có thông tin gì về hắn, cấp trên của mình đã đưa đơn đến thành phố của cậu, và cậu chính là người được nhắc đến trong lá đơn đó".

"Hừm? Tại sao là mình?".

"Trong giới cảnh sát này, ai ai mà không biết đến Tư Y Tịnh cậu, có rất nhiều cảnh sát trực thuộc các thành phố khác cũng phải nể trọng cậu, có vụ án nào mà cậu không xử lí được, cậu còn được hâm mộ hơn cả diễn viễn, ca sĩ nổi tiếng chỉ vì cái lần mà cậu đã bắt được tên tội phạm giết người hàng loạt đó".

"Ồ, vậy sao? Mình nhớ lần đó đã suýt chết trong tay hắn ta rồi".

"Nhưng mà, mình nghĩ lần này cậu sẽ khó khắn lắm đây, tên cầm đầu tổ chức đó chắc hẳn rất có thế lực trong thế giới ngầm".

"Nếu nói vậy, mình nghĩ ở giới thượng lưu này hắn ta ắc cũng lớn mạnh không kém, bởi vì mình từng điều tra nhiều vụ như vậy, chỉ tiết là lần này khó khăn hơn nhiều, đến cả thông tin cũng không có, mình không biết phải điều tra từ đâu nữa".

"Cậu yên tâm, mình sẽ hỗ trợ cùng cậu để tìm ra hắn".

...........

Tại một căn tòa đài to rộng, xung quanh bao phủ là một lớp cửa kính trong suối mà vô cùng chắc chắn, súng đạn không thủng.

Xung quanh, ở lối vào, là một con đường dài, đầy cạm bẫy, cùng đó là hơn trăm tên vệ sĩ đứng canh gác nghiêm ngặt.

Còn bên trong tòa đài cao rộng kia, chính là nơi ở của người cầm quyền, không ai khác là Đường Mã Thiên.

Anh, một lão đại với thái độ lạnh lùng, quyết đoán, mưu kế hiểm độc, "thuận ta thì sống mà chống ta thì chết".Một câu nói quá đỗi quen thuộc trong thế giới ngầm.

Anh ngồi trên cái ghế quyền lực, có khắc hình con hổ dữ tợn, đôi mắt anh đỏ đục ngầu, hai chân vắt chéo lại, nhìn anh như một chúa tể nơi rừng hoang, hùng mạnh ai cũng nể sợ.

Thần Phong sau khi điều tra xong, đã lập tức đến tìm anh, cúi chào anh một cái, ở nhà hai người là bạn, những lễ nghi như vậy đều không có, nhưng khi ở tổ chức, thì chỉ có lão đại và thuộc hạ. Không hơn cũng không kém.

Thần Phong mang tài liệu đưa cho anh, cẩn trọng nói:"Toàn bộ thông tin đều nằm trong đó, lão đại cứ từ từ xem".

"Được rồi, ngươi lui ra đi"_giọng nói của anh phát ra đã cẩm nhận được có một hàn khí lạnh tỏa ra khắp gian phòng âm u tĩnh mịch này.

Thần Phong không nói, rời khỏi.

Đường Mã Thiên xem kĩ từng tờ giấy về thông tin của cô, môi khẽ động:"Thì ra là cảnh sát sao? Thật thú vị".

Đứng bên cạnh anh là trợ thủ đắc lực, cô ta có tên là Bạch Mai, đi theo anh đã hơn mười năm, cô ta cũng đã 25 tuổi, cô ta yêu anh, anh cũng biết, chỉ là anh không để ý đến.

Bạch Mai luôn đặt niềm tin rằng, có một ngày anh sẽ yêu mình, niềm tin đó của cô ta ngày một lớn hơn, và cuối cùng khi thấy anh đang xem thông tin về một cô gái, còn khẽ cười.

Lúc này, cô ra mới cảm nhận được sự đau khổ là như nào?

Hai tay cô ta nắm chặt đến nổi gân xanh, nhìn vào tấm ảnh của cô trưng trưng, in nhớ trong đầu.

Đường Mã Thiên xem xong, gấp lại, đứng dậy. Nói:"Chiều nay lô hàng từ Châu Phi nhớ phải sắp xếp cẩn thận, nếu để lô hàng rơi vào tay kẻ khác, ngươi đừng trách ta vô tình".

Bạch Mai đem chuyện khi nãy giấu vào tận đáy lòng, cung kính nói:"Thuộc hạ đã hiểu, lão đại cứ yên tâm, mọi chuyện tôi sẽ lo ổn thỏa".

Đến khi anh đi khuất, vẻ mặt khi nãy giờ đổi thành giữ tợn, hung tàn:"Tư Y Tịnh sao? Cô là ai mà khiến lão đại điều tra về cô, còn nở nụ cười nhẹ mà trước giờ chưa hề làm thế với tôi, nhất định, tôi sẽ tìm ra cô, cho cô biến mất khỏi thế gian này, lão đại chỉ có thể là của một mình tôi, hahaha".

Do âm thanh cô ta nói ra không quá lớn, nên thuộc hạ có mặt đều không nghe thấy.

Họ cũng giống như một pho tượng vậy, đứng bất động đến không cử động người.

Cô được mời phỏng vấn về vấn đề điều tra nhóm người buôn bán vũ khí, cô rất muốn không đi, cơ mà buổi phỏng vấn này do chính Bộ Trưởng của cô đề ra, bắt buộc cô phải có mặt.

Ở đây cũng khá đông, gần như chật ních, cô đi vào, hai bên là hàng quân sĩ bảo vệ như người nổi tiếng, cô mặc trên người bộ âu phục cảnh sát vô cùng uy trang. Mái tóc ngắn đen được thả xuống nhẹ nhàng, cùng đó là một đôi mắt hàn khí vay quanh.

Đôi chân thon dài bước chững chạc lên khán đài, đứng ở bục, nói vào mi tro:"Xin chào tất cả mọi người ở đây, ắc hẳn ai cũng biết tôi đến đây là vì vấn đề gì? Mọi người có thể đặt bất kì câu hỏi nào về vấn đề đó, tôi sẽ sẵn lòng trả lời.

Gương mặt cô, cùng tất cả mọi người đều được phóng to lên màn hình tivi khắp mọi nơi ở thành phố B,.

Đường Mã Thiên ngồi trên ghế, nói chuyện cùng Thần Phong, lại nghe thấy giọng nói kia, liền dán mắt vào màn hình tivi siêu to.

Anh khá ngạc nhiên, cô bây giờ khác hẳn với cô hôm trước, có vẻ lạnh lùng, và một điểm khiến anh chú ý chính là đôi mắt to tròn màu tím kia, khiến anh không rờ mắt được, cứ như nhìn vào sẽ cuốn xoay anh, không cho anh thoát ra.

Anh nghi, cô bây giờ chính là một con người khác.

Bên đây, một phóng viên ồ ập hỏi:"Cục Trưởng Tư, tôi muốn hỏi, về việc lần này, cô đã có kế sách gì chưa?"

Tư Y Tịnh khá khen cho câu hỏi?

Nếu như cô nói ra kế sách của mình, khác gì để tên cầm đầu đó biết được, nghĩ vậy, cô lựa lời nói:"Hiện tại, kế sách thì chưa có, nhưng mọi người cứ yên tâm, kẻ xấu chắc chắn sẽ bị trừng trị thích đáng ".

Do buôn bán vũ khí này là có số lượng lớn trên toàn thế giới, cho nên vì an nguy của mọi người, cô phải cố gắng tìm ra tên đầu sỏ

Và cứ thế, nhiều câu hỏi cứ liên tục được đặt ra, và cô cũng trả lời vô cùng khôn khéo.

"Thiên, mình thấy cô gái này thật có khí chất, cậu nghĩ xem, nếu như cô ấy bắt được cậu thì cậu sẽ làm gì?"_Thần Phong cũng vừa ăn vừa xem, anh ta vô cùng thích thú với cô.

Chẳng những tỏ ra khí chất của một cảnh sát, mà cách nói chuyện cũng vô cùng cứng cáp.

Khâm phục, khâm phục.

Đường Mã Thiên hóp một chút bia, chậm rãi nói:"Mình mà dễ để cho người khác bắt vậy sao?".

"Cậu quá đề cao bản thân rồi, mình thấy lần này cậu không bị bắt vì buôn bán trái phép cũng bị bắt vì tình thôi".

Đúng, Thần Phong đã sớm nhận ra, trong đáy mắt anh khi nhìn cô gái tên Y Tịnh này, có vẻ như động tâm rồi.

Là bạn bấy nhiêu năm nay, nếu như không nhìn ra, thì anh ta không phải bạn anh rồi.

Đường Mã Thiên chỉ cười:"Có sao?".

"Có đó, mình thấy qua ánh mắt cậu khi nhìn cô ấy, có gì đó rất lạ".

Anh lại cười, đây là lần đầu tiên, anh thấy bản thân cười nhiều như vậy, cũng chỉ vì cô gái tên Tư Y Tịnh kia.

"Ừ, cậu nghĩ sao thì cho là vậy đi?"

Đến khi chương trình kết thúc đã là 12h trưa, cô mệt mỏi đến lừ người, vừa về đến nhà đã nằm sải ra giường.

Đúng lúc, tiếng chuông điện thoại làm cô giật mình, chòm nguồi lấy nó, nói:"Alo, bố gọi con có việc gì?".

Tư Hải bên kia nghe giọng mệt mỏi của con gái, có đôi phần đau lòng, ông nghĩ, chắc con gái đã làm quá sức rồi:"Con có vẻ mệt sao? Hay là để khi khác rồi bố nói".

"Con không sao đâu bố, bố cứ nói đi".

"À! Thật ra ta muốn con đến thăm bác Đường đó mà người mà ba từng nói với con đó".

"Bác Đường Nhị Quân phải không ba?".

Đúng rồi, chắc con biết nhà bác ấy mà phải không? ".

"Vâng ạ!".

"Khi nào thấy ổn rồi đi thăm cũng được, bố nghe giọng con có vẻ mệt mỏi , ở đó phải biết giữ gìn sức khỏa, thời tiết lại nóng, con thật khiến bố lo lắng không thôi".

"Bố à? Con đã hai mươi mấy tuổi rồi, đừng bận lòng vì con nữa, bố cho con gửi lời quan tâm đến ông nội và mẹ".

Được rồi, bố còn có việc chó máy đây?".

"Vâng".

Hai tay cô buông lỏng, mắt nhìn lên trần nhà.

Bác Đường chính là bạn của bố cô, hai người xem nhau như anh em ruột. Chỉ có một chỗ là khác lạ, bố cô là trinh thám, còn ông ấy là một bang chủ lừng danh một thời, hiện tại đã gác kiếm khỏi giới đêm đó.

Nhưng mà đã hơn mười mấy năm cô không gặp ông ấy rồi, cô nhớ ông ấy có một lần gọi call video với cô, quay căn nhà thật to, rồi lại là con đường đến đó, mà cô khi nhìn thì sẽ ghi nhớ rất rõ, cho nên khi đến đây lần đầu, nhưng cô cũng biết kha khá đường đi, và con đường cô nhớ nhất vẫn là nơi đến nhà bác Đường.

Tư Y Tịnh nằm nghỉ một lát, thấy đã khỏe hơn, thay một bộ đồ đơn giản, chân mang đôi giày bata vô cùng chất.

-----------------++++++++

Hot

Comments

canddyyyyyy✔️✔️

canddyyyyyy✔️✔️

"chó máy đây" sai lỗi chính tả mà vẫn mắc cười😂

2021-07-15

0

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play